Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc


“A, thì ra là hắn a, theo tôithấy, chỉ là võ phu thô bỉ, không đáng nhắc tới.”
Ánh mắt đông đảo lập tức tập trung trên người Sở Trần.

Dù sao mấy ngày nay Sờ Trần ở Dương Thành quá hot.

Sở Trần cũng không nghĩ tới một câu nói thuận miệng của mình khiến người ta chú ỷ anh, vừa định rời đi, lúc này, bẽn
cạnh Liễu Mạn Mạn, Liễu Thiên Thiên mở miệng nói: “Sở Trần, không bằng anh cũng đến đánh giá một chút bức họa này của La thiếu đi.”
Đông đảo tầm mắt nhìn chăm chú, Sở Trần chỉ có thể kiên trì đi lèn, nhìn thoáng qua, gật gật đầu: “Tranh đẹp.”
“Quá qua loa rồi!”
“Đây tính là đánh giá gì?”
“Tôi phỏng chừng Sở Trần hẳn là không hiểu về hội họa.”
Sở Trần:???
Hiện trường hai tiêu chuẩn lớn.

Lúc này, La Vân Dương khuôn mặt mỉm cười mở miệng: “Thuật nghiệp có chuyên môn, Sở Trần tinh thông công phu quyền cước, chưa từng tiếp xúc qua nghệ thuật thư họa, vậy cũng bình thường, mọi người không nên làm khó người khác.”
Hạ Bắc nhịn không được nhìn La Vân Dương một cái, hắn cảm giác người này nhìn như là thái độ hòa khí, thực tế, là đang trào phúng Sở Trần không có trình độ thưởng thức.

Hạ Bắc nhíu nhíu mày, thấy Sở Trần không nói gì, cũng không mở miệng.

“Chúng ta đi xung quanh đi.” Sở Trần và Hạ Bắc vừa định rời đi, lúc này, trong lúc bất chợt, lại có một đạo thanh âm vang lên: “Tồi viết một bức chữ, mọi người đến đánh giá.”
Một thanh niên bước đến với khuôn mặt mỉm cười.

Phía sau hắn, có hai người hỗ trợ cầm giấy Tuyên Thành, trên giấy Tuyên Thành viết một hàng chữ…
Long phượng tề tụ một chỗ, xà chuột trà trộn vào trong đó.

Đây là chữ viết ngoáy được viết bay bổng.

Cuồng thảo thư pháp.

Bình thường những người chưa từng tiếp xúc đều rất khó lập tức đọc hiểu cuồng thảo thư pháp.

Nhưng, những người trước mắt này đều là đại diện vản nghệ trong phú nhị đại, bọn họ ngược lại đều có tiêu chuẩn
nhất định, sau khi nhìn thấy dòng chữ này, mọi người trước tiên đều sửng sốt một chút, ánh mắt chuyển hướng về phía Sở Trần cùng Hạ Bắc, khuôn mặt trờ nên quái dị.

Có người nhịn không được cười ra tiếng, sau đó vội vàng nói: “Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý.”
Không nói còn tốt, lời vừa dứt, càng nhiều người nở nụ cười.

Liễu Mạn Mạn theo bản năng nhíu mày.

Tất cả mọi người đều cho rằng Sờ Trần là võ phu thô bỉ nhìn không hiểu cuồng thảo thư pháp, nhưng Liễu Mạn Mạn đã tra qua lai lịch của Sở Trần, biết Sở Trần ờ trong thư pháp trình độ rất sâu.

Tác giả của bức chữ này là La Vân Long, là em trai của La Vân Dương, rất hiển nhiên, em trai này sau khi nhìn thấy Sở Trần đánh giá qua loa bức tranh kia của anh trai, viết một bức chữ tới trào phúng.

Hạ Bắc quả thật không hiểu, theo bản năng nói một câu: “Trần ca, trên đó viết cái gì?”
Hạ Bắc đã đè thanh âm xuống rất thấp, nhưng mà, giờ phút này mọi người đều chú ỷ hai người bọn họ, nghe thấy
những lời này của Hạ Bắc, nhất thời có người cười nhạo.

Quả nhiên là võ phu thô bỉ!
Chữ lớn không biết!
Tay chân linh hoạt, bộ não đơn giản!
“Không có gì, đây là bức chũ’ tôi tặng cho hai người.” La Vân Long cười tủm tìm đi tới: “Lần đầu tiên gặp mặt, cảm ơn hai người đánh giá bức họa này của anh trai rôi, bức chữ này, coi như là kết giao bằng hữu.”
Hạ Bắc không phải kẻ ngốc, từ lời nói trào phúng trêu chọc của đối phương đã nhận ra điều gì đó.

Ánh mắt Hạ Bắc nhìn về phía Sở Trần..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui