Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc


Sở Trần thần sắc lãnh đạm bình tĩnh, nhìn bức chữ này: “Thực xin lỗi, bức chữ này quá xấu, tôi nhận không nổi.


“Chữ xấu? Anh sẽ không cảm thấy rằng anh đọc không hiểu liền cho là xấu.” Có người trực tiếp cười: “Có muốn tôi đọc cho anh nghe một lần không?”
Ánh mắt Sở Trần đột nhiên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm người nọ: “Vậy anh đến đọc?”
Người này có loại cảm giác trong nháy mắt tựa như rơi vào hang băng, cả người trong nháy mắt giật mình.

Hắn thế nhưng lập tức quên mất, tên trước mắt này, là một tồn tại có giá trị nghịch thiên vũ lực.

Lấy gia thế của mình đượng nhiên không sợ hắn, nhưng mà, ngộ nhỡ ở chỗ này chọc giận hắn, hắn động thủ, khó tránh khỏi mình chịu thiệt.

Người này kỉnh ngạc, theo bản nảng lui về phía sau một bước.

đọc sớm nhất tại trang truyện nhayho.

com
“Sao vậy? Anh cũng không hiểu sao?” Tầm mắt Sở Trần khẽ lạnh lùng nheo lại.

“Anh đã muốn biết như vậy, tôi sẽ nói cho anh biết.” Hai người đàn ông đứng bên cạnh La Vân Long là vệ sĩ đi theo hắn, hắn không sợ Sở Trần, cho dù là trong bất kỳ trường họp nào, Sở Trần dám động thủ với hắn, La Vân Long tự tin, hắn có thể làm cho Sở Trần nửa đời sau đều hối hận.

Thanh âm của La Vân Long rất lớn: “Long Phượng tề tụ một chỗ, xà chuột trà trộn vào trong đó.”
La Vân Long nở nụ cười: “Có phải là rất hợp với tình hình hay không?”
Vừa dứt lời, sắc mặt Hạ Bắc không khỏi quay sang một bên, nhất thời âm trầm vài phần, theo bản năng nắm chặt nắm đấm.

Tụ hội tối nay, là hắn mời Sở Trần cùng đi tới, nhưng mà hiện tại, lại liên lụy Sở Trần cùng hắn bị người nhục nhã.

Hạ Bắc mạnh mẽ đi lên phía trước, vừa định mở miệng, Sở Trần xua tay ngăn hắn lại: “Tiểu Bắc, đừng kích động, người khác chính là thiếu gia hào môn cầm kỳ thư họa tinh thông, không giống như những võ phu thô bỉ như chúng ta.”
La Vân Long nở nụ cười: “Sở Trần, chỉ dựa vào những lời này của anh, bổn thiếu gia rất tán thưởng anh, có hứng thú đến làm vệ sĩ của tôi hay không?”
Sở Trần liếc hắn một cái: “Ngươi có xứng sao?
Không để ý tới La Vân Long, Sở Trần trực tiếp đi tới trước mặt bức Phượng cầu Hoàng kia: “Nếu La gia thiếu gia đối với đánh giá vừa rồi của tôi về bức họa này có ý kiến, như vậy, như vậy, tôi một lần nữa đánh giá một chút.”
Liễu Mạn Mạn nhìn Sờ Trần.

Lúc này, Liễu Thiên Thiên nhịn không được nở nụ cười mở miệng: “Tôi ngược lại muốn biết, trong lòng nanh gươi đối với bức họa này đánh giá thực sự là cái gì.”
Sở Trần nhìn thoáng qua, chợt ngẩng đầu lên: “Phượng không phải phượng, hoàng không phải hoàng, thay vì nói là Phượng cầu Hoàng, chi bằng nói là Phượng Tù Hoàng, chú ý, chữ tù thứ hai, là tù nhân bị giam cầm, trong bức họa này phượng hoàng tựa như bị nhốt, hoàn toàn mất đi linh tính của thần thú, càng không có bất kỳ thần vận nào, chỉ có thể nói là… tác phẩm vẽ nguệch ngoạc.”
Lặng ngắt như tờ!
Từng đạo ánh mắt tập trung ở trên người Sở Trần, không thể tin nhìn Sở Trần.

Bọn họ vốn theo bản nàng cho rằng, Sờ Trần lần thứ hai đánh giá Phượng cầu Hoàng, sẽ nghĩ cách nói một số lời khen ngợi, nhưng không nghĩ tới, bức Phượng cầu Hoàng này trực tiếp bị Sở Trần làm cho không đáng một đồng.

“Phượng không phải phượng, hoàng không phải hoàng.” Trong miệng Liễu Mạn Mạn khẽ lầm bầm mẫy chữ của Sở Trần, con ngươi rơi trên bức tranh, càng lúc càng sáng lên.

Sở Trần cũng không phải là đang làm loạn, ngược lại trực
tiếp chỉ ra chỗ yếu của bức họa này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui