Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc


Sở Trần mỉm cười.

Hạ Bắc quả thật khôn khéo.

Cảnh quay đầu tiên quay chị em Liễu gia, bởi vì Hạ Bắc biết chị em Liễu gia nhất định sẽ bỏ phiếu cho Sở Trần.

Ngay sau đó, hắn không cho người khác bỏ phiếu, mà là
trực tiếp cho Bạch Mộ có thân phận địa vị cao nhất ờ đây.

Trong giới này, Bạch Mộ và La Vân Dương được xưng là song tuyệt, là đại ca dẫn đầu trong giới này.

Bạch Mộ bỏ phiếu, tuyệt đối sẽ ảnh hưởng đến những người còn lại.

Óng kính nhắm ngay Bạch Mộ.

Khuôn mặt Bạch Mộ lại hoàn toàn không có tươi cười, hắn muốn ngăn cản Hạ Bắc, thế nhưng, hắn cũng không quên, hai người trước mắt này, là võ phu thỏ bỉ!
Giới văn nghệ phú nhị đại đỉnh cấp bọn họ tối nay, bị võ phu nghịch tập!
Đây là một sự sỉ nhục lớn.

Ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Bạch Mộ.

Thật lâu sau.

Bạch Mộ hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Hai bức Phượng Cầu Hoàng, hơn một bậc chính là… Sở Trần.”
Dứt lời, La Vân Long sắc mặt đại biến, nhưng cũng bất lực, chỉ có thể nắm chặt nắm đấm, mắt đầy oán hận nhìn chằm chằm Sở Trần.

Sau một hồi phập phồng kịch liệt trẽn ngực La Vân Dương, cố gắng bình phục cảm xúc của mình, lạnh lùng nhìn thoáng qua Hạ Bắc còn đang cầm điện thoại di động: “Xóa video đi, không cần phải bỏ phiếu nữa, tôi nhận thua.”
Hạ Bắc thu hồi điện thoại di động.

Hắn đương nhiên rõ ràng thế lực đại diện sau lưng đám người trước mắt này, đều là đỉnh cấp Dương Thành, tối nay nếu như không phải bọn họ khí thế bức người, Hạ Bắc tuyệt đối không có tâm tư trêu chọc bọn họ.

“Anh…” La Vân Long còn có chút không phục.

“Em câm miệng đi!” La Vân Dương nhịn khống được giận dữ mắng hắn một tiếng.

Nguyên nhân của toàn bộ sự việc, chỉnh là La Vân Long dẫn đầu viết ra một bức chữ kia, ý đồ dùng để nhục nhã Sở Trần, không nghĩ tới, lại bị Sờ Trần nhục nhã.

“Được rồi, cái gọi là không đánh không quen biết, chuyện này liền bỏ qua đi.” Bạch Mộ lúc này cũng bình phục tâm tình, thản nhiên mở miệng nói: “Chúng ta nơi này còn có một vài chuyện quan trọng thương lượng, người không liên quan, xin tạm thời lui một chút đi.”
Tầm mắt Sở Trần nhẹ nhàng híp lại.

Không hồ là giới văn nghệ đại gia, thua cũng lập tức cho mình một lối thoát đàng hoàng.

Sở Trần đột nhiên cười lạnh: “Dựa theo quy trình mà nói, không phải còn có một bước cuối cùng sao?”
Ánh mắt mọi người nhao nhao rơi vào trên người Sở Trần.

“Sở Trần, anh đừng được nước lấn tới.” La Vân Long trực tiếp thanh âm hung ác, nhìn chằm chằm Sở Trần.

Ngón tay Sở Trần khẽ gõ lên mặt bàn, chỉ chính là một bức họa La Vân Dương vẽ ra: “Ăn hết.”
“Sở Trần…” Bạch Mộ còn muốn mờ miệng, lại bị Sở Trần cắt đứt, thẳng thừng nói: “Bao gồm cả anh, tôi nhớ không lầm, vừa rồi anh cũng gom góp một phần.”
Khuôn mặt Bạch Mộ nhất thời âm trầm xuống.

Vừa rồi ai có thể nghĩ đến, Sở Trần lại có được một tay thần kỳ song tiên nhập thần kỹ thuật như vậy?
Bạch Mộ trong lòng đồng dạng thầm hận La Vân Dương không có cí tiến thủ, mới để cho mình đặt mình vào loại tình cảnh cưỡi hồ khó xuống này.

Bạch Mộ nhìn chằm chằm Sở Trần, gằn từng chữ: “Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.”
“Những lời này thực sự không sai, nhưng không áp dụng cho các người.” Sở Trần cười cười: “Nếu thua là tôi, các người phỏng chừng còn đang tiếp tục trào phúng chế nhạo đi, ngược lại, các người thua, một câu nói bỏ qua? Cái giá phải trả cho sai lầm của các người là quá thấp.”
Mọi người nhìn Sở Trần.

Sở Trần thần sắc không có bất kỳ một tia sợ hãi nào, ngữ khí bình thản, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Huống chi, Sở Trần tôi chỉ là một võ phu thô bỉ, không hiểu được lễ tiết giữa các tầng lớp cao cấp các người, ta chỉ biết… quy củ giang hồ, có ân báo ân có thù bảo thù.”
Thanh âm Sờ Trần từng chữ từng chữ gõ vào bên tai mọi người.

Quy củ giang hồ, có ân báo ân có thù báo thù!
Người tham dự đánh cược sắc mặt đều không ngừng biến ảo, Sở Trần cản bản không đặt người đứng sau của bọn họ ở trong mắt.

Ngoài mặt trả thù, Tống gia Sờ Trần ở Thiền Thành, lại không kinh doanh ngành nghề lỉên quan đến thư họa, bọn họ đều không ảnh hưởng.

Ngầm nói, Sở Trần là Nam Quyền chi sư danh chấn Dương Thành, vũ phu cường đại thỏa đáng, cản bản không sợ bọn họ sau lưng dùng ám chiêu đề trả thù.

Cho nên, Sở Trần không kiêng nể gì.

“Tôi cũng sẽ cho các người 10 phút.” sỏ’ Trần cuối cùng nói một câu: “Ăn không hết, tôi đút cho các người ăn.” Những lời cuối cùng, Sở Trần nói với La Vân Long, hơn nữa còn cười tủm tỉm chỉ vào một bức chữ ở một bên: “Đúng rồi, ản một bức họa, tặng một bức chữ, tất cả đều ản hết.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui