Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc


“Đồng bộ!”
“Tôi đã nhìn ra, Sở Trần vẽ cũng là Bát Tuấn Đồ! Hắn dĩ nhiên muốn dùng Bát Tuấn Đồ đối phó Bát Tuấn Đồ.”
“Tôi và bạn bè ở quảng trường đều choáng váng.”
Trên ghế giám khảo, Trương Thạch đứng lên, môi run rẩy chỉ vào Sờ Trần trên đài cao: “Chẳng lẽ là… là…”
“Tôi chỉ là nghe nói, hôm nay xem như là tận mắt chứng kiến.” Hoàng Phủ Nguyên Cảnh mở micro ra, cảm thán vạn phần mở miệng nói: “Sở Trần đang sử dụng kỹ năng vẽ, tên là ‘Song Tiên Nhập Thần’, từ xưa đến nay, giới hội họa phân ra vô số lưu phái, còn có vô số loại bút pháp vẽ tranh, lưu phái đông đảo, trong đó, người được người ta tôn sùng nhất chính là ngũ đại tuyệt thủ! Đương kim họa giới, ngũ đại tuyệt thủ, cơ hồ đều mai danh ẩn tích, đây là đoạn truyền thừa của
giới hội họa Trung Quốc! Hôm nay, chúng ta may mắn được chứng kiến một trong năm tuyệt thủ của ‘Song Tiên Nhập Thần’ tái hiện trận chiến, đây là vinh hạnh của chúng ta.”
Ánh mắt đục ngầu của Hoàng Phủ Nguyên Cảnh thậm chí toát ra vài phần quang mang trong suốt, vị tông sư danh thủ quốc gia từng đạt tới cảnh giới đỉnh cao trong họa giới này, vào giờ khắc này, kích động đến cực hạn.

Trương Thạch cũng chân thành tán thưởng: “Trình độ vẽ tranh phối hợp Song Tiên Nhập Thần, quả thực chính là song kiếm hợp bích a!”
Đám đông nổ tung trong nháy mắt.

‘“Song Tiên Nhập Thần’! Trời ạ, lại thật sự có người nắm giữ tuyệt kỹ ‘Song Tiên Nhập Thần’!”
“Cầu Khoa Phổ, ‘Song Tiên Nhập Thần’ là gì?”
“Tôi cũng không biết, tóm lại nghe có vẻ rất lợi hại… Tôi đột nhiên có chút coi trọng Sở
Trần, tuy rằng còn không nhìn thấy tác phẩm của Sở Trần, nhưng mà, anh xem vẻ mặt của bốn vị giám khảo kia, vừa rồi La Khắc lão sư vẽ bát Tuấn Đồ, bọn họ đều không có kích động như vậy a.”
Bên cạnh đài cao, ánh mắt La Khắc cũng nhìn chằm chằm Sở Trần.

Hắn từ trong miệng La Vân Dương biết được, Sở Trần có được kỹ năng vẽ ‘Song Tiên Nhập Thần’, nhưng mà, La Khắc vẫn tự tin như trước, cho dù là Song Tiên Nhập Thần, cũng không thắng được Bát Tuấn Đồ của hắn.

Nhưng mà giờ phút này, sâu trong mắt La Khắc xẹt qua một tia lo lắng.

Hắn cũng thật không ngờ, Song Tiên Nhập Thần xuất hiện, dĩ nhiên dẫn đến oanh động lớn như vậy.

Thế’ của trận tỷ đấu này đã hoàn toàn ở trên người Sở Trần.

Trình độ vẽ tranh phối hợp Song Tiên Nhập Thần, chính là đại sát khí của Sở Trần hôm nay!
“Đáng tiếc, lựa chọn Bát Tuấn Đồ, là thất bại lớn nhất của cậu.” La Khắc ngẩng đầu nhìn thoáng qua, hắn vẽ vô số bức Bát Tuấn Đồ, rất dễ dàng có thể phân biệt được, Sở Trần đang vẽ, quả thật cũng là Bát Tuấn Đồ.

Cả đời này, La Khắc chưa từng thấy qua có người vẽ Bát Tuấn Đồ có thể tốt hơn hắn.

Trước kia không cỏ, La Khắc tự tin, hiện tại, sau này, cũng tuyệt đối không có.

Bát Tuấn Đồ, chính là lĩnh vực thuộc về hắn.

“Sở tổng cố lên!”
“Sở tồng tất thắng!”
Lúc này, đoàn cổ vũ của Bắc Trần càng thêm khí th, phấn chấn hô to.

Màn biểu diễn này của Sở tồng, thật sự là quá ngầu.

Thắng thua tạm thời không bàn, hiện tại đã chấn động toàn trường, kinh diễm ánh mắt của mọi người.

Trong đám đông.

Tư Đồ Tĩnh yên lặng nhìn chăm chú Giang Ánh Đào bên cạnh, khuôn mặt quái dị.

Chị Đào vừa rồi còn nhắc nhở cô, phải tùy thời chú ý tình huống xung quanh, nhưng hiện tại, chị Đào nhìn thẳng vào màn biểu diễn của Sở Trần trên đài cao, suốt mười phút, ánh mắt cũng không chớp một cái.

Tư Đồ Tĩnh thừa nhận, Sở Trần trên đài cao đúng là mặc áo choàng hào quang, khiến
người ta chú ý, nhưng mà, chị Đào, nhiệm vụ a!
Bên kia, ánh mắt Khâu Lâm lạnh lùng híp lại, nhìn chằm chằm đài cao, sát ý lướt qua.

“Cửu Huyền Môn dĩ nhiên xuất hiện một truyền nhân yêu nghiệt như vậy, nhất định phải mau chóng diệt trừ, nếu không, phái Thiên Cơ vĩnh viễn không có ngày xuất đầu.”
Khâu Lâm thấp giọng, sát khí đằng đằng.

Hắn đã đi vòng quanh quảng trường vài vòng, không có bất kỳ thu hoạch gì, lực chú ý chỉ có thể một lần nữa đặt ở trên người Sở
Trần.

Nhất định phải nghĩ cách, tìm cơ hội, giết Sử Trần!
Sở Trần cũng không biết mình đã bị phái Thiên Cơ theo dõi, anh đã hoàn toàn đắm chìm trong tiết tấu của mình.

Trình độ vẽ tranh, Song Tiên Nhập Thần, chân đạp Tiêu Diêu Bộ, tay múa Bát Tuấn Đồ, thân pháp phiêu dật xuất trần.

Trước mắt anh, chỉ còn lại thế giới tuấn mã lao nhanh.

Không có một chút không chú tâm.

Bốn phương tám hướng từng tiếng kinh hô, căn bản không truyền đến trong tai Sở Trần.

Bạch Mộ đứng ở góc đài cao, giờ phút này khuôn mặt âm trầm đến cực điểm, nhìn Sở Trần đang vẽ tranh, hắn nắm chặt micro trong tay, ánh mắt theo bản năng nhign thoáng qua đài cao, vào giờ khắc này, Bạch Mộ có một ý niệm trong đầu, muốn nghĩ cách phá hư màn biểu diễn của Sở Trần, thế nhưng, trước mắt bao người, Bạch Mộ mặc dù có nhiều ý nghĩ hơn nữa, cũng chỉ cỏ thể kiềm chế xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Trần.

Bạch Mộ cuối cùng cũng hiểu được câu nói vừa rồi của Sở Trần, nếu như ngay từ đầu hắn cũng vẽ tranh, trình độ vẽ tranh phối hợp Song Tiên Nhập Thần, tất sẽ chấn động toàn trường, thật sự sẽ ảnh hưởng đến bức tranh của La Khắc.

Song Tiên Nhập Thần!
Sở Trần hôm nay bày ra thực lực, so với ngày đó ở câu lạc bộ vẽ ‘Phượng cầu Hoàng’, còn cường đại hơn vô số lần.

Đây mới là thực lực thật sự của Sở Trần sao?
Không, nhất định chỉ là khoe khoang!
Bạch Mộ cố gắng kìm xuống cảm giác bất an trong lòng mình, khóe miệng lạnh lùng, muốn dùng Bật Tuấn Đồ đánh bại Bát Tuấn Đồ của La Khắc, căn bản không có khả năng.

Trên quảng trường, có người đột nhiên mở miệng: “Trước văn đấu hôm nay, tựa hồ có người đã nói qua, chờ mong Sở Trần ờ hiện
trường văn đấu hôm nay đánh một bộ quyền… đó là hoàng đế tiên tri a!”
“Kết hợp voc thuật cùng vẽ tranh đến mức này, Sở Trần có thể nói là đệ nhất Trung Quốc a.”
“Họa sĩ võ thuật, Sở Trần!
Tranh của Sở Trần còn chưa kết thúc, thanh âm khen ngợi đã giống như thủy triều kéo dài không dứt.

Bên cạnh đám người, Lê Nhạc Kinh nghiến răng nghiến lợi: “Mẹ kiếp, đây không phải là hành động báo thù của chúng ta sao? Tại sao Sở Trần lại làm náo động lớn.”
“Kinh thiếu chớ vội, Sử Trần hiện tại đứng cao bao nhiêu, hắn sẽ ngã thảm bấy nhiêu.” Một người bên cạnh hừ lạnh mở miệng nói: “Tôi có loại dự cảm, bức họa này của Sở Trần, trình độ tuyệt đối rất thấp, hắn đều đặt tất cả tinh lực ở khoe khoang, xem nhẹ nội dung quan trọng nhất của chính bức tranh.”
Ngồi bên cạnh đều là thanh niên trong giới
văn nghệ phú nhị đại này, lúc này cũng đều gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Cá và bàn chân gấu, không thể có được cả hai.

Bút cuối cùng của Sở Trần hạ xuống, bút lông trong tay trực tiếp ném ra ngoài, rơi trở lại trên ống bút, thân ảnh Sở Trần nhoáng lên một cái, trở lại vị trí đứng ban đầu, phía trước anh, một bức tác phẩm đã hoàn thành giống như lá rụng lay động trong gió thu, từ từ rơi xuống, cuối cùng rơi xuống mặt bàn.

Sở Trần ngẩng đầu, nhìn về phía La Khắc: “Bát Tuấn Đồ, xin chỉ giáo.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui