Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc


Tranh đấu đối đầu.

“Cục đặc chiến quả nhiên có quyền lợi rất lớn a.” Sở Trần nở nụ cười, trực tiếp vươn hai tay mình ra: “Vậy đến đây, còng tôi lại mang đi.”
Lời vừa dứt, không khí trong phòng làm việc nhất thời ngưng đọng lại.

Tất cả mọi người đang nhìn Sở Trần, cũng thật không ngờ Sở Trần lại cường ngạnh như vậy.

Người thanh niên họ Dương, tên là ôn Hổ, 25 tuổi, vừa mới gia nhập tổ điều tra 15 cục đặc chiến chưa tới hai tháng.

Hai tháng nay, Dương ôn Hổ có loại cảm giác như nằm mơ, thân phận tồ điều tra cục đặc chiến, làm hắn cảm giác mình cỏ chút lâng lâng.

Hành động hôm nay, trước khi đi vào tòa nhà Kim Bãi, Dương ôn Hổ cũng không cảm giác được có gì khó khăn, mặc dù Sở Trần mấy ngày nay danh chấn Thiên Nam, nhưng chung quy chỉ là một người bình thường.

Dưới uy danh cục đặc chiến, anh nhất định phải ngoan ngoãn phối hợp.

Nhưng mà không nghĩ tới, tại thời điểm hắn nói tất cả những lời này, Sở Trần lại càng thêm cứng rắn.


Điều này ngược lại làm cho Dương ôn Hổ có chút đâm lao phải theo lao.

Biện pháp cưỡng chế!
Từ tính chất của toàn bộ vụ án, họ không có lý do gì để áp dụng các biện pháp cưỡng chế đối với Sở Trần.

Sở Trần cũng là nạn nhân.

Lúc này, Trinh Vọng Nhạc mở miệng: “Sở Trần, như vậy đối VỚI cậu mà nói không có bất kỳ lợi ích nào.”
Sở Trần cười tủm tỉm nhìn Dương ôn Hổ, hai tay cũng không buông xuống: “Nếu tôi là anh, cũng đừng sợ vào thời điểm mấu chốt, lấy còng tay ra, khóa tôi trở lại phòng an toàn, tốt nhất là một ngày không tìm được Thiên Cơ Huyền Đồ, một ngày cũng không nên thả tôi ra.”
“Anh…” Dương ôn Hổ giận dữ nhìn Sở Trần, đầu óc nóng lên: “Anh cho rằng tôi không dám?”
Sở Trần nghiêm túc gật đầu: “Tôi quả thật cảm thấy anh không dám.”
Dương ôn Hổ trợn mắt mở to, chậm rãi lấy còng tay ra.

Lúc này, các thành viên của cả hai tổ điều tra đều không nói gì nữa.

Mặc dù hành động của Dương ôn Hổ có chút vi phạm quy tắc, nhưng bọn họ không nói, không ai biết, hơn nữa, nhốt Sở Trần ờ trong phòng an toàn cũng không thực tế, Sở Trần chỉ có ờ bên ngoài mới có thể làm vai trò mồi nhử, dẫn ra manh mối Thiên Cơ Huyền Đồ.

Tổ trưởng hai bên cũng dùng ánh mắt đạt được sự đồng thuận.

Đầu Sở Trần quá chắc, để cho anhchịu chút khổ sở, mài một chút góc cạnh của anh.

Ngầm đồng ý hành động của Dương ôn Hổ.

Vạn Băng Sơn thậm chí đã nghĩ kỹ lý do, vụ nổ hai chiếc xe va chạm đêm qua, sỏ’ Trần ở hiện trường, anh hoàn toàn có thể trở thành một trong những nghi phạm, đưa về thẩm vấn một chút, cũng là bình thường.

Dương ôn Hổ thấy tổ trường không lên tiếng, trong lòng nhất thời đại định, còng tay
sắp rơi xuống…
“Vậy thì chúng ta từ từ nói chuyện trong phòng an toàn.”

Sâu trong mi mắt sờ Trần một tia hàn quang chợt xẹt qua.

“Đợi một chút.” Đột nhiên, một giọng nói hét lên.

Ánh mắt mọi người đều nhìn qua…
Hạ Bắc sải bước xông vào, nhìn chằm chằm Dương ôn Hổ: “Anh muốn làm gì?”
Dương ôn Hổ nhíu mày, không để ý tới Hạ Bắc, đang muốn còng Sở Trần, Hạ Bắc lập tức phấn thanh mờ miệng: “Anh dám động đến Trần ca! Thử động đậy! Tôi sẽ cho toàn bộ mạng thấy, anh đối xử với sứ giả kế thừa văn hỏa Trung Quốc duy nhất ở tỉnh Quảng Đông của chúng ta như thế nào.”
Điện thoải Hạ Bắc chỉ vào Dương ôn Hổ.

Những người ở đây nhíu mày.

Sứ giả kế thừa văn hóa Trung Quốc?
Không đợi bọn họ hỏi ra, Hạ Bắc đã tiếp tục nói: “Các người tự mình xem tài khaonr chính thức của hoạt động sứ giả truyền thừa văn hóa Trung Quốc, ngay 10 phút trước đã công bố tin tức này, hơn nữa, hai ngày sau, sẽ chính thức trao huy chương danh hiệu cho Sở Trần.”
Khuôn mặt Vạn Băng Sơn biến đổi nhẹ, hoạt động của sứ giả truyền thừa văn hóa Trung Quốc hắn biết, mặt trên cũng rất coi trọng, Sở Trần sao lại đột nhiên lắc mình một cái trở thành sứ giả truyền thừa văn hóa Trung
Quốc? Cho dù hắn cỏ biểu hiện kinh diễm trong văn đấu hai ngày trước, điều này cũng đến quá nhanh.

Mấy người đều lấy điện thoại di động ra, không cần tìm kiếm, tin tức này đã lên hot search.

Sở Trần không chỉ là sứ giả kế thừa văn hóa, mà còn là một đại diện duy nhất của tĩnh Quảng Đông.


Hai ngày sau, huy hiệu danh hiệu chính thức được trao.

Điểm mấu chốt này, bọn họ còn dám còng tay Sở Trần?
Vạn Băng Sơn nhìn thoáng qua Dương ôn Hổ, hắn chỉ mừng vì động tác của Dương Ôn Hổ chậm một bước, nếu không, càng khó có thể kết thúc.

Động tác cầm còng tay của Dương ôn Hổ phảng phất như dừng lại.

Không nhúc nhích.

Lần này thật sự là đâm lao phải theo lao.

Dương ôn Hổ chưa từng cảm giác được còng tay này nặng nề như vậy, muốn vứt bỏ.

Không thể nghi ngờ, tin tức này xuất hiện,
Sở Trần mấy ngày nay sẽ bị hào quang bao phủ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận