Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc


Tống Thu kinh ngạc đến ngây người.

Những lời này của Sở Trần bại lộ không ít thông tin.

Vinh Đông lại là người của anh rể.

“Mặc dù biết Vinh Đông là người của anh rể, Diệp Thiếu Hoàng hẳn cũng không dám quá đáng, nhiều nhất cũng chỉ đánh một trận, sao hắn dám giết người?” Tống Thu nói.

“Bên cạnh Diệp Thiếu Hoàng có người của
lính đánh thuê Hắc Liêm.” Thần sắc Sở Trần ngưng trọng, đám người liều mạng này, coi mạng người như cỏ rác, tuyệt đối sẽ không để ý đến sống chết của Vinh Đông, nếu như không phải vì lấy Vinh Đông ra uy hiếp anh, dẫn anh đi đến quán bar Lưu Kim, Vinh Đông chỉ sợ đã sớm bị giết chết.

Vừa rồi điện thoại kia, Sở Trần đại khái cũng có thể đoán được.

Nếu Như Vinh Đông lấy cớ khác lừa gạt anh đi qua, có khả năng sẽ thành công, nếu mình không hề đề phòng đến quán bar Lưu Kim, nói không chừng sẽ trực tiếp bị bắn chết.

Nhưng Vinh Đông không lựa chọn thỏa hiệp.

Là gián điệp cho anh, phước đức ba đời.

Vinh Đông đã hoàn toàn đặt mình thay vào vai người gián điệp, cho dù cuối cùng đối mặt với sống chết, Vinh Đông cũng dứt khoát lựa chọn.


Điều này ngược lại khiến ấn tượng trong
lòng Sở Trần đối với Vinh Đông hoàn toàn thay đổi.

Suy nghĩ một hồi, Sở Trần vẫn không nhịn được, dùng tài khoản ‘Điếu Giả’ thăm dò Vạn Băng Sơn tình hình bên trong quán bar.

Vạn Băng Sơn thấy tiền bối ‘Điếu Giả’ lại coi trọng chuyện này như vậy, lúc này lại càng nâng cao tinh thần: “Có hai điều tra viên lấy thân phận tình nhân tiến vào quán bar, tạm thời chưa có tin tức cụ thể, từ bên ngoài nhìn qua, tất cả đều rất yên tĩnh.”
Sở Trần trầm ngâm một hồi, gửi tin nhắn cho Giang Ánh Đào, hôm nay anh gửi cho Giang Ánh Đào vị trí của ba thế lực bên ngoài Thiền Thành, Giang Ánh Đào hẳn là sẽ có bố trí.

Quả nhiên, tốc độ Giang Ánh Đào trả lời tin tức rất nhanh, mỗi một thế lực ở nước ngoài đều có một tổ đột kích vũ trang ít nhất 20 người âm thầm giám sát chờ lệnh, nếu có mệnh lệnh, có thể tùy thời hành động.

“Nói như vậy, Thiền Thành hiện tại có ba đội
đột kích đang chờ lệnh.” Sở Trần nhẹ giọng lẩm bẩm, đôi mắt lướt qua một đạo lãnh quang: “Đêm dài đằng đẵng, các thành viên đội đột kích phỏng chừng cũng muốn khởi động rồi.”
Sở Trần lấy thân phận ‘Điếu Giả’ hỏi Giang Ánh Đào phương thức liên lạc của ba đội trưởng đội đột kích, trực tiếp ở phía sau đài cục đặc chiến gửi một tin nhắn, chỉ có bốn chữ: “Chuẩn bị trước chiến.”
Cả ba đội trưởng biệt kích đều trả lời trong vòng một phút.

Tiếu Phong là tổ trưởng tổ 9 tổ đột kích cục
đặc chiến, hắn từng tham gia hoạt động đột kích ở bến tàu Thiên Bằng, lúc đó dẫn đầu thành viên tổ đột kích phá thành công hoạt động tội phạm buôn lậu trên biển do tập đoàn Thiên Nghiệp hợp tác với thủy sản Dương thị.

Hắn đang phụ trách theo dõi, là lính đánh thuê Huyết Chiến Sĩ.

“Cuối cùng cũng phải động thủ a.” Tiếu Phong đứng lên: “Mọi người nghe đây, sửa sang lại trang bị của mình, chúng ta sắp hành động.”
Tiếu Phong liếc mắt nhìn một tòa kiến trúc xa xa, lính đánh thuê Huyết Chiến Sĩ, liền ẩn núp ở nơi đó.

“Không kiêng nể gì tiến vào Trung Quốc như vậy, khi cục đặc chiến của Trung Quốc ta ngồi không sao?” Tiếu Phong xoa tay, đã không thể chờ đợi được.

Cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, Tiếu Phong quả thật tuyệt đối không nghĩ tới, hành động lúc này, trực tiếp hạ mệnh lệnh,
dĩ nhiên sẽ là tiền bối đến từ Thiên Võng Điện, biệt danh ‘Điếu Giả’.

“Các anh em, tối nay chúng ta phải biểu hiện thật tốt.”
Tiếu Phong mỉm cười.

Tuy nhiên, ngay sau đó, Tiếu Phong lại nhận được mệnh lệnh.

Tiếp cận quán bar Lưu Kim!
Mục tiêu không phải là lính đánh thuê Huyết Chiến Sĩ?
Tiếu Phong mơ hồ.


Quán bar Lưu Kim, đó là nơi gì?
Tiếu Phong không dám lười biếng, lập tức chấp hành.

Rất nhanh, “Điếu Giả’ cũng công bố mục tiêu của hành động lần này cho bọn họ… lính đánh thuê Hắc Liêm!
“Lính đánh thuê Hắc Liêm, lại còn dám đến!” Tiếu Phong cười lạnh: “Lần trước giáo huấn xem ra còn chưa đủ khắc sâu a.”
Bên ngoài quán bar Lưu Kim.

Một thanh niên một mực điều khiển máy tính, đột nhiên nói: “Tra được rồi, thông qua hai gương mặt chúng ta một đường theo dõi phân tích, tôiđiều tra một chút, hai người kia rất có khả năng là hai đại thủ lĩnh của lính đánh thuê Hắc Liêm, biệt danh ‘Tia Chớp’ và ‘Báo Biển’!” Thanh niên hít một hơi khí lạnh: “Đây chính là hai con cá lớn! Đêm nay nếu như bắt được hai người này, lính đánh thuê Hắc Liêm coi như là xong đời.”
“Dương Ôn Hổ, cẩn thận một chút.” Vạn Băng Sơn lập tức quyết đoán thông báo cho Dương ôn Hổ: “Mục tiêu bên trong rất có khả năng là Tia Chớp và Báo Biển, vua lính đánh thuê, thực lực cường đại, không phải hai người có thể ứng phó, hành động của hai người lấy điều tra làm chủ, nhớ kỹ không nên bại lộ thân phận.”
Thần sắc Vạn Băng Sơn ngưng trọng, đồng thời báo cáo tin tức cho ‘Điếu Giả’.

Sự xuất hiện Tia Chớp và Báo Biển, cũng có nghĩa là, lúc này lực lượng lính đánh thuê Hắc Liêm đầu nhập vào Thiền Thành, nhất định cũng là cường đại trước nay chưa từng co.

Bên trong quán bar.

Dương Ôn Hổ cùng Tiểu Ngọc ngồi ở vị trí gần phòng riêng nhất, thoạt nhìn rất gần, đang cười nói.

‘Đã rõ.

Dương ôn Hổ ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua xung quanh, sau đó đi về phía phòng riêng.

Vừa mới rẽ một vòng, Dương ôn Hổ đã bị một nhân viên phục vụ ngăn lại: “Xin chào tiên sinh, xin hỏi có thể giúp gì được ngài?”
Dương ôn Hổ nói: “Tôi muốn đi toilet.”
Người phục vụ vẫy tay: “Mời đi theo tôi.”
Dương ôn Hổ được nhân viên phục vụ dẫn đi.


Bên trong phòng riêng.

“Điện thoại của Sở Trần.” Diệp Thiếu Hoàng nhìn tia chớp và hải cẩu.

“Kết nối.” Tia Chớp gật đầu.

Diệp Thiếu Hoàng nhận điện thoại, giọng Sở Trần lập tức vang lên: “Diệp Thiếu Hoàng, tôi muốn nói chuyện với vinh Đông.”
Diệp Thiếu Hoàng cười lạnh: “Muốn nói chuyện với Vinh Đông, vậy thì đến nói trực tiếp với hắn đi.”
“Ngươi không cho cậu ấy mở miệng, tôi làm sao biết cậu ấy chết hay sống?” Sở Trần chất vấn.

“Anh có tư cách nói điều kiện sao?” Diệp Thiếu Hoàng khinh thường, lúc này ánh mắt Diệp Thiếu Hoàng cũng tràn ngập sát khí, hết lần này đến lần khác thất bại khiến tâm trí hắn đã sớm sụp đổ, chỉ cần có cơ hội đánh chết Sở Trần, hắn tuyệt đối không buông tha.

“Quay đầu lại phía trước, chúng ta không đi nữa.” Đầu dây bên kia, truyền đến thanh âm của Sở Trần.

Nghe vậy, khuôn mặt Diệp Thiếu Hoàng không khỏi đổi sắc, kiềm nén lửa giận trong lòng: “Chờ một chút, anh nghe cho kỹ.” Diệp Thiếu Hoàng đi tới bên cạnh Vinh Đông, lúc này cả người Vinh Đông đang bám vào tường, cố gắng ngồi thẳng người, không cho mình ngã xuống, khuôn mặt và quần áo của
anh ta đều bị máu tươi nhuộm đỏ.

“Sở thiếu, anh đừng qua đây… a!” Vinh Đông lại bị một cước của Diệp Thiếu Hoàng, trực tiếp giẫm lên ngón tay Vinh Đông..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận