Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc


Giang Ánh Đào cùng một mình Sở Trần đi tới một bên nói chuyện.

Tống Nhan ít nhiều biết một chút thân phận của Giang Ánh Đào, cũng không để ý, trở về chỗ ngồi của mình.

“Đã tra được, đúng là Hoàng gia ở sau lưng sử dụng Thiên Cơ Huyền Đồ ý đồ mua tính mạng của anh.” Giang Ánh Đào mở miệng gằn từng chữ, trước buổi trưa cô vẫn còn đang theo dõi Hoàng gia, Tư Đồ Tĩnh đến tiếp nhận thay cô, Giang Ánh Đào trở về nghỉ ngơi ngắn ngủi một hồi, liền trang điểm một phen, đi tới khách sạn Hoa Đằng.

Đêm nay tất cả công tác an ninh của khách sạn Hoa Đằng đều do cục đặc chiến phụ trách, có thể nói là quy cách cực lớn.

Sở Trần giật mình, chạm vào ánh mắt Giang Ánh Đào, lúc này mới phản ứng lại, ‘Điếu Giả’ biết chuyện này, anh còn chưa biết.

Sở Trần lúc này kinh ngạc: “Dĩ nhiên là Hoàng gia? Hoàng gia làm sao có được Thiên Cơ Huyền Đồ?”
“Chúng tôi điều tra được Hoàng gia có quan hệ họ hàng với gia đình Hoàng Chí Ca bị diệt môn ở kinh thành, sau khi tìm hiểu nguồn gốc tiếp tục điều tra, cuối cùng tập trung người của Hoàng gia làm nghi phạm cuối cùng.” Giang Ánh Đào có loại cảm giác muốn ở trước mặt Sở Trần biểu hiện một phen, thanh âm mang theo tự tin: “Anh hẳn là biết, trên thế giới này không có bất cứ chuyện gì có thể giấu được mắt thần của tổ điều tra.”
Sở Trần cảm thấy vô cùng đồng ý: “Cô Đào, mọi người thật sự quá thần tốc.”
Khóe miệng Giang Ánh Đào nhẹ nhàng nhếch lên một chút, tuy rằng luận công phu không bằng anh, thế nhưng, phương diện này, tôi chính là chuyên gia.

“Chúng tôi đã 24 giờ theo dõi Hoàng gia, chỉ cần bọn họ xuất ra Thiên Cơ Huyền Đồ, chúng ta có thể bắt được bọn họ tại chỗ.” Giang Ánh Đào tràn đầy tự tin.

Sở Trần càng thêm kiên định muốn che giấu thân phận ‘Điếu Giả’ của mình thật sâu trong
đầu.

Vạn nhất bị cô Đào biết anh là ‘Điếu Giả’, đây có phải là Tính tử vong của xã hội’ trong truyền thuyết hay không.

Người trong hội trường càng ngày càng nhiều, đám người Tiền lão gia đến cũng khiến cho Sở Trần chú ý.

Giang Ánh Đào bởi vì tránh hiềm nghi không có cùng Sở Trần tán gẫu nhiều hơn, sau khi chào hỏi bản thân liền đi về phía bên kia.

Sở Trần trở lại chỗ ngồi của mình, thấy vẻ mặt mấy người Tống gia tựa hồ cỏ chút không thích hợp, không khỏi hỏi: “Làm sao vậy?”
“Chị cả cùng chị hai cũng tới.” Tống Thu mở miệng: “Vừa mới thấy bọn họ vào hội trường, nhưng, hiện tại bọn họ đều ngồi ở phía sau.”
Tô Nguyệt Nhàn cau mày: “Mẹ luôn cảm giác, bọn họ lại muốn làm chuyện gì.”
Trong lễ khai trương Dược phẩm Bắc Trần, bọn họ đã từng xuất hiện, nháo ra chuyện không vui.

“Ta đi hỏi chúng nó một chút!” Tống Tà Dương trầm mặt, đứng lên.

“Cha, ngồi xuống đi.” Sở Trần kéo Tống Tà Dương lại, mỉm cười: “Hôm nay như vậy, không sợ bọn họ gây phiền toái, bọn họ hẳn là sẽ không tự làm mất mặt minh như vậy.”
“Đúng, cha, nếu họ không gây rối, chúng ta liền làm như không biết.” Tống Nhan cũng mở miệng.

Tống Tà Dương ngồi xuống, trong lòng vẫn nhịn không được có chút thấp thỏm.

Ngay sau đó, đám người Diệp Yên và Vệ Thu Căn đến, cũng khiến mọi người chú ý.

Tổng Tà Dương nhíu chặt mày hơn.

Những người này, rốt cuộc muốn làm gì?
Bên ngoài lời đồn bọn họ muốn tập thể xin lỗi Sở Trần, Tống Tà Dương cảm thấy không có khả năng.

Từ ngày chuyện xảy ra ở khai trương Bắc Trần đến bây giờ, hai đứa con gái chưa bao giờ lộ diện, càng không có bất kỳ biểu tình nào, Tống Tà Dương không tin bọn họ sẽ đột nhiên vào lúc này đến khách sannj Hoa Đằng xin lỗi Sở Trần, chứ đừng nói đến đám người Diệp Yên, Diệp Yên đối với Sở Trần thù hận cực sâu, mà Vệ Thu Căn lại lần lượt ngã bởi tay Sở Trần, bọn họ chỉ sợ hận không thể đều giẫm lên Sở Trần một cước, làm sao có thể xin lỗi?
Ha ha ha!” Một trận tiếng cười vang lên
truyền đến, Hoàng Phủ Nguyên Cảnh đến, liên thanh chúc mừng.

Liêu Trí Hoàn và đông đảo nhân vật được mọi người kính trọng giới văn cũng nhao nhao đến hiện trường.

Cung Thường Hồng, Chủ tịch Hiệp hội múa sư quốc gia, cũng đã đến.

Trong những phút cuối cùng của gần 8 giờ, tất cả các nhân vật nổi tiếng đã lần lượt xuất hiện.

Khiến Sở Trần cảm thấy bất ngờ chính là, ngay cả nhị thúc cũng tới, nhưng, Sở Khai Binh cũng không có tới cùng Sở Trần chào hỏi, mà là an tĩnh ngồi ở vị trí hàng đầu.

Đúng 8 giờ tối.

Khi người dẫn chương trình bước lên sân khấu, toàn bộ hội trường dần dần im lặng.

Người dẫn chương trình là một cô gái dáng người cao gầy, khuôn mặt mỉm cười, sau khi nói ra một bài mở đầu, chợt mở miệng nói:
“Bây giờ xin mời nghệ sĩ dương cầm trẻ tuổi nổi tiếng, Tiêu Lãng, gửi đến mọi người khúc mở đầu ‘Vinh Quang’”
Những tràng pháo tay như sấm sét.

Khuôn mặt Sở Trần cũng nổi lên ý cười, vỗ tay, đồng thời cũng chờ mong.

Dưới sự chú ý của vạn người, bước chân Tiêu Lãng yêu kiều bước ra.

Bắt đầu rồi!
Tiền Bộ Thiệu nghiêng mặt, nhìn thoáng qua Tiền lão gia tử ngồi bên cạnh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui