Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Nhưng mà lúc này đây, sự tự tin của ông ta lại bại bởi ‘kiến thức cơ bản’!

Thiên Cơ Huyền Đồ dài tới hơn mười mét, có thế hào hùng rộng lớn, cũng có tinh xảo rất nhỏ, rất nhiều chi tiết không cẩn thận quan sát căn bản không thể dễ dàng phát hiện.

Trong vòng một ngày ngắn ngủi hoàn toàn hiểu được Thiên Cơ Huyền Đồ, không thể nghi ngờ là thiên hoang dạ đàm.

Cung Trường An muốn dựa vào kinh nghiệm của mình để dạy cho Sở Trần một bài học, không biết, ngược lại bị Sở Trần lấy ‘kiến thức cơ bản’ phản sát.

Hoàng Phủ Nguyên Cảnh cùng Mộ Dung Tổ cũng đang quan sát, lúc này, Mộ Dung Tổ cảm thán: “Sở Trần nói rất đúng, chúng ta vẫn có chút nóng vội.”

Thần sắc Cung Trường An hoàn toàn âm trầm như nước đọng.

Thấy Sở Trần hai lần, đã bị anh đánh vào mặt hai lần.

Cung Trường An hừ lạnh một tiếng, vung tay lên tầng.

Không có Cung Trường An ở đây, bầu không khí đại sảnh nhất thời hài hòa không ít, sở Trần cùng hai người Hoàng Phủ Nguyên Cảnh, Mộ Dung Tổ trao đổi không ít quan điểm, được lợi ích không nhỏ.

Giữa trưa, Sở Trần nhận được điện thoại của Giang Ánh Đào.

“Chúng tôi mất dấu rồi.” Trong điện thoại, thanh âm Của Giang Ánh Đào mang theo tự trách: “Những người phái Thiên Cơ mất tích rồi.”

Tầm mắt Sở Trần khẽ híp lại: “Nói rõ tình huống cụ thể.”

Một lát sau, Sở Trần cúp điện thoại, thấy Hoàng Phủ Nguyên Cảnh đang nghi hoặc nhìn anh.

“Mười lăm năm trước, đám người hại hai chân lão gia tử bị phế… lại xuất hiện rồi.” Sở Trần mở miệng.

Hoàng Phủ Nguyên cảnh trong lòng đột

nhiên chấn động, hai tay không cách nào run rẩy một chút, trong đầu hiện lên hình ảnh lúc trước.

Gió tanh mưa máu.

Thế lực khắp nơi đều đang tranh đoạt Thiên Cơ Huyền Đồ, một trong mười bức tranh cổ họa của Trung Quốc Thiên Cơ Huyền Đồ này có một loại lực hấp dẫn độc đáo, Hoàng Phủ Nguyên cảnh đối với nó càng thêm không có lực phản kháng, lúc ấy cũng tham

dự tranh đoạt, nhưng mà, lại suýt nữa lưu lại cả đời đều không thể bù đắp được tai họa, hai chân tàn phế 15 năm.

Hoàng Phủ Nguyên Cảnh vẫn nhớ rõ cảnh tượng lúc đó, Thiên Cơ Huyền Đồ gần trong gang tấc, nhưng khi ông sắp chạm tới Thiên Cơ Huyền Đồ, Thiên Cơ Huyền Đồ dính đầy máu tươi toát ra khí tức vô cùng hung sát, cho ông một loại cảm giác cực kỳ tà ác, lập tức, một đạo thân ảnh từ bên cạnh đi ra, ra tay sắc bén, đánh bay ông, cuối cùng hai chân cũng gặp phải thương tích nặng, từ đó về sau cũng không cách nào đứng lên, cho đến khi gặp được sở Trần…

Hoàng Phủ Nguyên Cảnh đột nhiên căng thẳng thân thể: “Bọn họ lại xuất hiện? ở

đâu?”

Điều này có thể hay không đại diện, lại sẽ là một hồi gió tanh mưa máu.

“Vốn có người theo dõi bọn họ, đáng tiếc, vừa truyền đến tin tức mới, bọn họ đã bỏ qua người theo dõi, hiện tại không biết ở đâu.” Ánh mắt sở Trần liếc về phía Thiên Cơ Huyền Đồ: “Nhưng có thể khẳng định chính là, mục tiêu của bọn họ chỉ có một, chính là nó.

“Hai ngưòi nói là người nào?” Mộ Dung Tổ không khỏi tò mò hỏi: “Thiên Cơ Huyền Đồ đã ở chỗ này, còn có người dám đánh chủ ý với nó?”

“Thiên Cơ Huyền ĐÒ vốn xuất phát từ tay bọn họ, hiện tại bị mất, ngài nói bọn họ nguyện ý từ bỏ ý đồ sao?” sở Trần nói: “Nếu không có gì bất ngờ, bọn họ hiện tại nhất

định đang liều mạng tìm kiếm tung tích của Thiên Cơ Huyền Đồ.”

Nội tâm Hoàng Phủ Nguyên cảnh không cách nào giữ bình tĩnh, trong đầu thỉnh thoảng lóe lên hình ảnh Thiên Cơ Huyền Đồ, Thiên Cơ Huyền Đồ trước mắt cùng một bức Thiên Cơ Huyền Đồ 15 năm trước không ngừng đan xen biến ảo, bỗng nhiên, Hoàng Phủ Nguyên Cảnh lảo đảo thân thể một chút, chợt cất bước đi lên phía trước, cẩn thận phân biệt các chi tiết phía trên Thiên Cơ

Huyền Đồ, miệng lẩm bẩm không ngừng: “Không thể nào, không thể nào, không thể nào a…”

“Nguyên Cảnh lão sư có phát hiện gì?” Mộ Dung Tổ vội vàng hỏi.

Sở Trần cũng nhìn Hoàng Phủ Nguyên Cảnh, 15 năm trước ông cũng đã gặp qua Thiên Cơ Huyền Đồ, còn có thể bằng vào trí nhớ của mình vẽ ra Thiên Cơ Huyền Đồ, ở đây không có người thứ hai có thể càng thêm hiểu rõ Thiên Cơ Huyền Đồ so với ông.

“Vết máu.” Hoàng Phủ Nguyên cảnh trầm giọng mở miệng: “Mười lăm năm trước, trận chém giết tranh đoạt Thiên Cơ Huyền Đồ kia, Thiên Cơ Huyền Đồ nhiễm không ít vết máu, nhưng hiện tại, ta từ trong Thiên Cơ Huyền Đồ không nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu

nào nhiễm máu tươi.”

vết máu.

Sở Trần cũng cẩn thận quan sát một hồi, trầm ngâm một hồi, Sở Trần đi về phía mặt bàn, cầm lấy một con dao gọt hoa quả.

“Cậu… cậu muốn làm gì?” Lúc này, Cung Trường An vừa mới ở cửa cầu thang chuẩn bị đi xuống sắc mặt đều trở nên tái nhợt, nhìn Sở Trần cầm dao đi tới, Cung Trường An bối rối xoay người, lại một lần nữa chạy lên tầng.

Sở Trần:???

Hoàng Phủ Nguyên Cảnh cùng Mộ Dung Tổ cũng đang nhìn sở Trần.

Sở Trần cầm dao gọt hoa quả đi tới trước Thiên Cơ Huyền Đồ, đưa tay, trực tiếp ở trên ngón tay mình cắt một vết.

Mộ Dung Tổ khẽ hô một tiếng.

Sở Trần nhỏ máu tươi trên ngón tay xuống Thiên Cơ Huyền Đồ…

“Cậu cậu cậu…” Góc cầu thang, Cung Trường An thò đầu ra: “Quá đáng, đây chính là Thiên Cơ Huyền Đồ, cậu cư nhiên tùy ý

phá hư.”

Cung Trường An phẫn nộ chỉ trích, cũng không dám lộ ra nửa thân thể, hơn nữa tùy thời chuẩn bị chạy trốn.

Dùng máu tươi tưới nước cho Thiên Cơ Huyền Đồ, trong mắt Cung Trường An, đây quả thực chính là hành động phát điên.

Ông ta thủy chung nghĩ không ra, vì sao lại an bài sở Trần cùng bọn họ cùng nhau sửa Thiên Cơ Huyền Đồ, tiểu tử này chính là tuổi trẻ cuồng vọng, căn bản không thích hợp với nhiệm vụ này.

Đôi mắt Hoàng Phủ Nguyên Cảnh gắt gao nhìn chằm chằm Thiên Cơ Huyền Đồ.

Máu tươi của Sở Trần thấm vào Thiên Cơ

Huyền Đồ, bỗng nhiên có loại khí tức hung sát vô cùng tràn ngập ra.

Hoàng Phủ Nguyên cảnh theo bản năng lui về phía sau vài bước.

Chính là loại cảm giác này!

Thiên Cơ Huyền Đồ hút máu!

Tà ác, hung sát, quỷ dị!

“Thiên Cơ Huyền Đồ, dĩ nhiên sẽ hút máu!”MỘ Dung Tổ cũng kinh hô, đồng tử mở to đến cực điểm, không thể tin nhìn bức tranh trước mắt này.

Đây có phải là một bức tranh?

Hình ảnh xảy ra trước mắt đã vượt ra ngoài

phạm trù nhận thức của Mộ Dung Tổ.

“Sao lại như vậy?” Ngay cả Cung Trường An cũng không để ý đến nguy cơ tiềm ẩn do dao gọt hoa quả trong tay Sở Trần mang đến, đi xuống cầu thang, quan sát ở cự ly gần, ước chừng ba phút đồng hồ, trên Thiên Cơ Huyền Đồ, vị trí máu tươi của sở Trần đã khôi phục như lúc ban đầu, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, căn bản không thể tin được, vị trí này ba phút trước từng bị nhỏ máu tươi.

Nửa hồi, ánh mắt ba vị lão nhân đều nhìn về phía Sở Trần.

Hành động này là sở Trần làm ra, nguyên nhân cũng chỉ có Sở Trần mới có thể giải thích.

Sở Trần sớm lâm vào trầm tư, một lát sau mới phục hồi tinh thần lại, nhìn thoáng qua Thiên Cơ Huyền Đồ.

“Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?” Cung Trường An thốt lên.

Sở Trần suy nghĩ một chút, dơ con dao gọt hoa quả trong tay một chút: “Không biết Cung tiên sinh có dũng khí cống hiến hết mình cho nghệ thuật hay không.”

Khuôn mặt Cung Trường An biến ảo một

chút: “Có ý gì.”

“Tôi tuy rằng đại khái biết một số chuyện, thế nhưng, vừa rồi chỉ có thời gian ba phút, thật sự quá ngắn ngủi.” Sở Trần nói: “Chỉ có tiếp tục nhỏ máu vào Thiên Cơ Huyền Đồ, mới càng thêm dễ dàng tiếp cận chân tướng.”

Tiếp tục nhỏ máu.

Đồng tử cung Trường An nhất thời ngưng đọng.

Nửa hồi, Hoàng Phủ Nguyên Cảnh vừa định mở miệng, Cung Trường An đột nhiên liều một cái, đưa tay ra: “Đến đây!”

Sở Trần cười tủm tỉm nâng con dao gọt hoa quả trong tay lên, đi tới trước mặt Cung Trường An, con dao gọt hoa quả nhẹ nhàng

rơi vào ngón tay Cung Trường An.

Ngón tay Cung Trường An nhẹ nhàng run rẩy, nhưng, ngược lại không có lùi bước.

Sở Trần nở nụ cười, bỏ dao gọt hoa quả ra: “Bỏ đi, coi như là tiếp tục nhỏ máu lên phía trên Thiên Cơ Huyền Đồ, tác dụng cũng sẽ không lớn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui