Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Không cẩn thận kéo một quạ đen, Tống Thu xấu hổ muốn tìm một khe hở chui vào, ho khan một tiếng, chợt hừ nói: “Nơi này cũng không phải là nơi bình thường, thực lực của đối phương có mạnh hơn nữa cũng không dám trắng trợn xuất hiện, hắn hiện tại hẳn là trốn ở biệt thự nào âm thầm điều tra.”

“Người của chúng ta đã triển khai tìm kiếm bao trùm, nhưng, lấy thực lực của đối phương, nếu như muốn tận lực trốn đi, chúng ta muốn tìm ra hắn chỉ sợ rất khó.” Ánh mắt Tiếu Phong mang theo lo lắng, lông mày cũng gắt gao nhíu lại, Sở Trần cho hắn nhiệm vụ bảo vệ an toàn của khu vực này, nhưng hiện tại xuất hiện nhân tố bất ổn, trong chốc lát còn không có cách nào loại trừ.

“Hắn gấp gáp hơn chúng ta.” sở Trần uống

một chén trà, suy nghĩ một chút, mở miệng nói: “Tiếu ca, anh an bài một chiếc xe tới đây, đưa ba vị đại sư ra ngoài.”

Nghe vậy, Hoàng Phủ Nguyên Cảnh không khỏi sửng sốt, chợt lắc đầu: “Chúng ta ở lại đi, đối phương chỉ là hướng về phía Thiên Cơ Huyền Đồ mà thôi.”

“Nếu như đối phương tìm được nơi này, đánh nhau sẽ xảy ra chuyện gì đều là không thể khống chế.” sở Trần kiên định ý tứ của mình, lực phá hoại thuật cách không của phái Thiên Cơ quá mạnh: “Huống chi, mọi người rời đi, còn có thể mang đến cho đối phương một ảo giác, cho rằng mọi người sẽ mang Thiên Cơ Huyền Đồ đi.” Ánh mắt Sở Trần nhìn về phía Tiếu Phong: “Sau khi đưa ba vị đại sư ra ngoài, chú ý quan sát có ai theo dõi hay không, nếu có, liền nghĩ cách

bắt được người theo dõi, hoặc là, theo dõi ngược lại.”

Đôi mắt Sở Trần lướt qua một đạo sắc bén, mục đích của anh là muốn một lưới bắt hết lực lượng của phái Thiên Cơ ở Dương Thành.

Một lần vất vả suốt đời nhàn nhã

Anh sẽ không vĩnh viễn ở lại Tống gia, ở lại thành phố này, sở Trần muốn tiêu trừ tất cả tai họa ngầm tồn tại.

Ba người Hoàng Phủ Nguyên cảnh cũng không kiên trì nữa, lúc này gật gật đầu.

Sở Trần nhìn thoáng qua thời gian.

Còn 20 phút nữa.

Sở Trần trong lòng có chút tò mò cùng chờ mong, nhị thúc an bài tới cao thủ tính cách quái gở, là bộ dạng gì.

Rất nhanh, một chiếc xe chậm rãi dừng ở cửa biệt thự.

Sở Trần tự mình đưa ba người Hoàng Phủ Nguyên Cảnh lên xe.

“Sở đội, đích đến là nơi nào?” Tiếu Phong hỏi một câu.

Sở Trần suy nghĩ một chút: “Tùy tiện đi ra ngoài dạo một chút, một giờ sau trở về.”

Tiếu Phong giật mình, chợt ánh mắt lướt qua một đạo nóng rực.

Ý của Sở đội là, cho dù là dưới tình huống như vậy, anh cũng có thể nắm chắc trong vòng một giờ giải quyết vấn đề.

Thật không hổ là tiền bối ‘Điếu Giả’, bày mưu tính kế, tinh thông câu thuật, cá của anh phỏng chừng rất nhanh liền mắc câu đi.

Sở Trần không nghĩ nhiều như Tiếu Phong, xoay người trở về biệt thự, trong lúc bất chợt, bên tai truyền đến một trận quyền phong cấp bách.

Đồng tử Sở Trần đột nhiên co rụt lại, chân

đạp càn khôn, thuật dịch chuyển, tránh được thế công của một quyền này, ghé mắt nhìn lại, nhướng mày, người công kích anh, dĩ nhiên là Tống Thu.

“Anh rể, cứu mạng!” Tống Thu hô to lên, đồng thời thuận tay cầm lấy một con dao gọt hoa quả trên mặt bàn, bổ tới sỏ’ Trần: “Em… em…em không thể kiểm soát cơ thể mình.”

Tiếu Phong vừa nghe thấy động tĩnh đi vào thấy một màn này cũng ngây ngẩn cả người.

Hắn biết quan hệ giữa Sở Trần và Tống Thu.

Em vợ giận dữ chém anh rể?

Tiếu Phong trong nháy mắt tưởng tượng ra một vở kịch đạo đức gia đình.

Sở Trần nhanh chóng lui về phía sau, nhưng Tống Thu vẫn đuổi theo, tuy rằng trong miệng gọi anh rể mau né tránh, nhưng thân thể vẫn hận không thể chém sở Trần thành mười tám khối.

Sở Trần trầm mặt, thân thể nhảy lên, vọt tới cửa cầu thang.

Phái Thiên Cơ, thuật cách không!

Sở Trần tự nhiên hiểu được Tống Thu gặp

phải chuyện gì, Triệu Phong Vũ đã tìm tới cửa.

“Thật không hổ là võ đạo tông sư phái Thiên Cơ, dĩ nhiên luyện thuật cách không đến cấp độ này.” Sở Trần xông lên tầng hai, quả nhiên nhìn thấy thành viên đội đột kích tầng hai đều đã bị đánh ngã xuống đất, Tống Thu phía sau còn đang truy kích theo, Sở Trần ngẩng đầu nhìn lại, ban công, người đàn ông áo bào trắng, đưa lưng về phía anh, thân hình cao lớn khiến người ta có một loại cảm giác cao thâm khó lường.

Hộ pháp phái Thiên Cơ, Triệu Phong Vũ.

“Hèn hạ.” Sở Trần cảm giác được phía sau truyền đến dao mang sắc bén, nghiêng người, tay không đoạt dao sắc, đoạt lấy dao gọt hoa quả trong tay Tống Thu, chợt hai tay

giữ Tống Thu lại, giao cho Tiếu Phong đuổi theo phía sau, thân ảnh như báo săn vọt về phía ban công, bát cực quyền lực, cường thế đánh ra.

Vù!

Sở Trần một quyền không, ban công chật hẹp, thân ảnh Triệu Phong Vũ chợt lóe, né tránh một quyền này của Sở Trần, đồng thời phản kích, vung quyền đánh thẳng vào đầu Sở Trần, nhanh như chớp.

Đồng tử Sở Trần co rụt lại, thuận thế trực tiếp nhảy lên bên ngoài, từ ban công tầng hai nhảy xuống hậu hoa viên biệt thự.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui