Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Ánh mắt Tống Thu toát ra một trận nóng rực: “Nhưng ngay đêm trước ngày cuối cùng triển lãm tranh, “Tụ Bảo Bồn” không cánh mà bay, hiện trường bị trộm còn lưu lại tám chữ, vật về nguyên chủ, Hỏa Yến Trung Quốc”

“Từ đó, danh tiếng của Hỏa Yến Trung Quốc nổi lên, một vài sự tích trước kia của hắn cũng bị đào bới ra, thì ra, Hỏa Yến là một tên trộm tranh quốc tế, mấy năm qua trên thế giới đều phạm phải đại án, trộm đều là danh họa, người có tâm phân tích qua, Hỏa Yến trộm họa, trong đó không ít là danh họa Trung Quốc bị mất ở nước ngoài. Dần dần, dân gian liền có người hô lên danh hiệu hiệp đạo Hỏa Yến.”

Tống Thu tò mò: “Anh rể, sao anh đột nhiên nhắc tới hiệp đạo Hỏa Yến? Không phải là…” Khuôn mặt Tống Thu biến ảo một chút, hắn nghĩ tới một tầng thân phận khác của sở Trần.

“Đừng hỏi, tập trung lái xe.” sở Trần trả lời.

Khóe miệng Tống Thu giật giật.

Hắn quên rằng hắn chỉ là một công cụ.

Sau khi giới thiệu Hỏa Yến xong, hắn lại nên chuyên tâm lái xe.

Sở Trần đang ỏ’ phía sau đài cục đặc chiến xem xét tư liệu của Hỏa Yến, đại khái quả thật giống như Tống Thu nói, nhưng, tư liệu thu thập ở phía sau đài cục đặc chiến hiển nhiên càng thêm chi tiết, ghi chép lại mấy đại

án do Hỏa Yến phạm phải.

Hỏa Yến hiển nhiên cũng là một người kiêu ngạo, mỗi một lần hắn gây án đều để lại dấu ấn độc đáo của mình… một con én hình ngọn lửa.


“Thoạt nhìn, ngược lại có vài phần phong thái hiệp đạo cổ đại.” Sở Trần tự nói một tiếng, nhưng, Hỏa Yến làm việc hiển nhiên cũng vượt quá giới hạn, lần gần đây phạm án, dĩ nhiên là tháng trước tại Hội nghị giao lưu thư họa kinh thành, trộm đi một bức tranh nổi tiếng.

Từ tần suất Hỏa Yến gây án, càng ngày càng thường xuyên.

Hiện trường Hỏa Yến lưu lại rất nhiều dấu vết cùng với phân tích thủ đoạn gây án của

hắn, cục đặc chiến suy đoán Hỏa Yến rất có khả năng là một vị võ đạo tông sư.

Đạo tặc cấp bậc võ đạo tông sư.

Sở Trần rốt cục hiểu được vì sao lại là Giang Khúc Phong chấp hành nhiệm vụ này.

Tình huống bình thường mà nói, có thể đối phó võ đạo tông sư, chỉ có võ đạo tông sư.

về phần Giang Khúc Phong vì sao lại đột

nhiên tìm anh liên thủ cùng nhau bắt Hỏa Yến, Sở Trần suy nghĩ một chút, đại khái là bởi vì anh ở lĩnh vực thư họa có thể cung cấp cho Giang Khúc Phong một vài trợ giúp.

“Tôi xem tư liệu của Hỏa Yến, ở đâu có thể tìm được Hỏa Yến?” sở Trần gửi tin nhắn cho Giang Khúc Phong.

Giang Khúc Phong: “Sáng mai, phòng triển lãm Bà Châu, Hỏa Yến có thể xuất hiện.”

Sở Trần lập tức trả lời tin tức: “Không thành vấn đề, sáng mai chúng ta gặp mặt rồi bàn tình huống cụ thể.”

Cách nhau 3 phút.

Giang Khúc Phong trả lời: “Không cân.”

???

sở Trần vừa về đến nhà, xuống xe liền nghe thấy tiếng đàn dương cầm.

Từ trình độ đàn mà nói, Tống gia không có đại sư dương cầm như vậy, sở Trần từ trong khúc dương cầm này cũng nghe thấy mùi vị quen thuộc: “Tiêu Lãng tới rồi.”


Điều này khiến sở Trần có vài phần bất ngờ.

Tiêu Lãng là nghệ sĩ dương cầm thiên tài hot nhất thế hệ mới trong giới dương cầm, lịch trình của cô cỏ thể nói là vô cùng dày đặc, Trong khoảng thời gian này Sở Trần cũng chưa từng gặp qua cô, tối nay Tiêu Lãng lại có nhã hứng như vậy, đến Tống gia chơi đàn.

“Ai đang hát, lớn tiếng như vậy, khúc dạo đầu cũng quá dài.” Tống Thu lẩm bẩm một tiếng, tắt máy xuống xe.

Sở Trần nhìn hắn một cái, trong đầu bốn chữ to không xua đi được… đàn gảy tai trâu.

Giai điệu chính của khúc dương cầm chủ yếu là niềm vui và nhảy múa, mang lại cho mọi người một cảm giác cực kỳ thoải mái.

Sở Trần cùng Tống Thu sóng vai đi vào đại

sảnh, một bên đại sảnh, trước đàn dương cầm, một đôi ngọc thủ của Tiêu Lãng tựa như tinh linh nhảy múa nhảy lên đàn dương cầm, mười ngón tay gõ ra một bài dương cầm này, khiến người ta nghe như si như say.

Bên cạnh cô, trên mặt Dương Tiểu cẩn quấn băng gạc màu trắng, thoạt nhìn giống như một xác ướp, một đôi mắt rơi vào trên người Tiêu Lãng.

Tình cảm của cô dành cho Tiêu Lãng rất đặc biệt.

Lúc trước trong lúc tối tăm nhất trong cuộc đời cô, Tiêu Lãng là tia sáng duy nhất trong cuộc đời cô.

Khi Cổ trong cơ thể sẽ được cởi bỏ, đoạn ký

ức này cũng theo đó bị xóa đi, Tiêu Lãng dùng bút viết chữ, miêu tả lại đoạn tình cảm này từng chữ từng chữ.


Tiêu Lãng và cô, tình như chị em.

Tiêu Lãng ngày thường tuy rằng rất bận rộn, nhưng hai người vẫn duy trì liên lạc thường xuyên, Nam Cung Quân đối với quá trình trị thương mặt Dương Tiểu cẩn, Tiêu Lãng cũng đều biết, đêm nay là ngày Dương Tiểu Cẩn sắp cởi băng gạc trên mặt, Tiêu Lãng cũng từ chối tất cả công việc, đặc biệt chạy tới.

Trên sô pha bên cạnh còn có hai người, hai chị em xinh đẹp mặc cùng một chiếc váy, Liễu Mạn Mạn và Liễu Thiên Thiên.

Lực chú ý của Liễu Thiên Thiên không có ở

trên khúc dương cầm, vẫn luôn quan sát xung quanh, khi thấy Sở Trần từ bên ngoài đi vào, Liễu Thiên Thiên theo bản năng muốn mở miệng, nhưng, lần này vẫn là thức thời không để cho Sở Trần đoán cô là ai nữa.

Cô không muốn bị tên này sỉ nhục một lần nữa.

Nghĩ đến đây, Liễu Thiên Thiên theo bản năng hừ hừ một tiếng.

Liễu Mạn Mạn nhận ra sự khác thường của cô, ghé mắt nhìn lại, khóe miệng không tự chủ được liền nổi lên nụ cười: “Sở Trần trở về rồi.”

Sở Trần không quấy rầy Tiêu Lãng đàn dương cầm, đi tới sô pha đối diện chị em Liễu gia ngồi xuống.

Một khúc tấu xong, Dương Tiểu cẩn mở miệng: “Đàn dương cầm của chị Lãng càng ngày càng hay.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận