Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Tiêu Lãng thản nhiên cười, đứng lên, ánh mắt cũng lập tức nhìn về phía Sở Trần: “Sở Trần đàn dương cầm cũng không kém tôi.”

Vừa dứt lời, thần sắc của mấy người ở đây đều rõ ràng toát ra kinh ngạc.

“Sở Trần còn biết chơi đàn dương cầm?” Tô Nguyệt Nhàn vui vẻ mở miệng, con rể tốt này, bà càng ngày càng thích.

“Tiêu Lãng cũng quá khiêm tốn rồi.” Liễu Thiên Thiên liếc mắt nhìn Sở Trần một cái, cô không tin!

Con ngươi Liễu Mạn Mạn rơi trên người sở Trần, đây thật đúng là một nam hài bảo tàng, không đúng, là nam nhân bảo tàng.

“Sở thúc, ta nghe nói hôm nay xảy ra một

chút chuyện.” Ninh Tử Mặc đi tới.

“Chuyện nhỏ.” sở Trần khoát tay áo, lập tức nhìn Dương Tiểu cẩn một chút: “Quân tỷ tỷ nói cụ thể thời gian nào tháo băng gạc không?”

“Còn 2 tiếng 10 phút nữa.” Ninh Tử Mặc thốt ra.

Hắn vẫn luôn âm thầm đếm thời gian, chờ đợi kỳ tích xuất hiện.

Phải biết rằng, trước khi Nam Cung Quân xuất hiện, Ninh Tử Mặc dẫn theo Dương Tiểu Cẩn đi khắp danh y, các chuyên gia bệnh viện lớn đều bó tay với vết thương trên mặt cô.

Tâm tình Dương Tiểu cẩn cũng rất căng


thẳng, hai tay vẫn âm thầm nắm chặt góc áo mình.

Cô không cầu có thể khôi phục như lúc ban đầu, chỉ hy vọng sau này có thể để cho mình đi ra ngoài, sẽ không bị ánh mắt khác thường.

Nói như vậy, Ninh Tử Mặc cũng sẽ bớt gánh chịu một chút áp lực.

“Tiểu Cẩn, bây giờ em cảm thấy thế nào?” Tiêu Lãng hỏi.

Dương Tiểu cẩn suy nghĩ một chút, nói: “Thuốc của thần tiên tỷ tỷ rất thần kỳ, từ ngày đầu tiên đắp lên, vẫn có loại cảm giác mát mẻ, chưa từng mất đi.”

Thần tiên tỷ tỷ nhất định có thể sáng tạo kỳ

tích.” Ngữ khí Tống Thu dị thường kiên định.

Bên ngoài có người bước vào.

Khuôn mặt Sở Trần mỉm cười đi tới, nắm tay Tống Nhan: “Bà xã tan làm rồi a, vất vả rồi.”

Liễu Thiên Thiên lại hừ hừ một tiếng.

Tống Nhan bị ngón tay Sở Trần gõ nhẹ trong nháy mắt, cỏ loại cảm giác dị thường xông lên, sắc mặt hơi đỏ lên, hai ngày nay bị Sở

Trần giày vò quá nhiều.

“Mọi người đều về rôi, ăn tối trước đi.” Tô Nguyệt Nhàn đứng lên.

Sau một bữa cơm, còn một tiếng rưỡi nữa là vén tấm khăn che cho Dương Tiểu cẩn.

Sở Trần và Liễu Mạn Mạn đi tới thư phòng, anh không quên đây là thời gian truyền thụ kỹ năng Song Tiên Nhập Thần cho của Liễu Mạn Mạn.

Thư phòng đêm nay đặc biệt yên tĩnh, ngay cả Liễu Thiên Thiển cũng ở bên ngoài góp vui.

Liễu Mạn Mạn hai tay đều cầm bút, một bên nghe sở Trần dạy, một bên thử đặt bút.

Nhưng, hiển nhiên, kỹ năng vẽ Song Tiên Nhập Thần không dễ dàng hiểu rõ như vậy, không đến nửa giờ, Liễu Mạn Mạn đã vất đi hơn mười tờ giấy trắng.

Yêu cầu cơ bản của Sở Trần đối với Liễu

Mạn Mạn không chỉ là tay trái vẽ hình tròn tay phải vẽ hình vuông.

“Quá khó.”


Liễu Mạn Mạn khẽ nhíu mày.

Sở Trần nhìn thoáng qua, suy nghĩ một chút: “Tôi làm mẫu cho cô một chút, nhớ kỹ loại cảm giác này.”

Nói xong, Sở Trần đứng đổi diện Liễu Mạn Mạn, hai tay vươn ra, cầm lấy hai tay Liễu Mạn Mạn cầm bút.

Trong lòng Liễu Mạn Mạn đột nhiên chấn động, loại cảm giác này… giống như bị điện giật.

Kế tiếp, Sở Trần nắm hai tay Liễu Mạn Mạn, đồng thời đặt bút, bút rơi giống như nước chảy mây trôi, rất nhanh liền vẽ ra một bức họa.

Sở Trần buông tay, ngẩng đầu nhìn Liễu

Mạn Mạn: “Nhớ kỹ loại cảm giác này chưa?”

“k…” Liễu Mạn Mạn cũng nâng con ngươi lên, tim đập nhanh, cô cũng không thể nói cho Sở Trần biết, vừa rồi tâm tư hoàn toàn không vẽ lên.

“Nhớ rồi.” Liễu Mạn Mạn trả lời.

“Được rồi, tiếp tục luyện tập.” sở Trần nhìn thoáng qua thời gian, còn chưa tới nửa giờ, chính là thời gian Dương Tiểu cẩn mở băng gạc trên mặt ra.

Liễu Mạn Mạn luyện thêm mười mấy phút, Sở Trần ý bảo cô dừng lại: “Nghỉ ngơi một chút.”

Liễu Mạn Mạn cũng đã sớm hiểu rõ tình hình của Dương Tiểu cẩn, lúc cùng Sở Trần đi tới đại sảnh, nhịn không được hỏi một tiếng: “Mặt cô ấy bị Cổ của phái Vu Thần làm bị

thương vài năm, thật sự còn có thể trị được sao?”

“Chắc chắn sẽ chữa khỏi.” sở Trần không chút do dự trả lời.

Quân tỷ tỷ không chút do dự rời đi, cũng đã nói rõ cô đối với trị liệu vết thương trên mặt Dương Tiểu cẩn có mười phần tin tưởng.


Có lẽ đối với người khác mà nói là kỳ tích, nhưng đối với Quân tỷ tỷ mà nói, là thao tác thông thường.

Đi vào đại sảnh, Dương Tiểu cẩn ngồi trên một cái ghế, Ninh Tử Mặc nắm tay cô.

Tiêu Lãng nhìn thoáng qua thời gian.

Liễu Thiên Thiên đi tới, vẻ mặt khó nén căng

thẳng nắm lấy cánh tay Liễu Mạn Mạn.

“Cô căng thẳng cái gì?” sở Trần nhìn cô một cái.

Liễu Thiên Thiên hừ một tiếng: “Tôi quan tâm cô ấy không được sao?”

Sở Trần bất ngờ: “Không thể tưởng tượng được một cô gái mỗi ngày đều tiếp xúc với độc như cô, tâm địa còn rất tốt.”

Liễu Thiên Thiên:???

Cô cảm giác tình hoa độc của mình đa không kiềm chế được nữa.

“Còn 10 phút nữa.”

Vợ chồng Tô Nguyệt Nhàn cũng một mực nhìn chăm chú, con ngươi khó nén lo lắng, thấp thỏm không thôi: “Hy vọng đứa nhỏ này bị thương có thể tốt hơn một chút, mấy năm nay mạng của nó quá khổ rồi.” Tô Nguyệt Nhàn khẽ thở dài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận