Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Ánh mắt mọi người ở đây đều sáng lên.

Bọn họ đều là tận mắt chứng kiến tình hình của Dương Tiểu cẩn, từ mặt lúc chấn thương đến khôi phục như lúc ban đầu, vẻn vẹn không đến nửa tháng, Nam Cung Quân điều chế ra thuốc bôi ngoài Điệp Ảnh quả thực có thể nói là hóa thứ tầm thường thành thần kỳ.

Không thể phủ nhận, Nam Cung Quân ở trong đó dùng không ít dược liệu trân quý hiếm thấy, thậm chí trong thế tục căn bản tìm không thấy, nhưng bản thuốc bôi ngoài da đã giảm này, đối với tất cả mọi người mà nói, đồng dạng có lực hấp dẫn trí mạng.

Tôi muốn mua!” Liễu Thiên Thiên là người

đầu tiên thốt ra, trong mắt tràn đầy chờ mong.

Những người còn lại tuy rằng không nói, nhưng đều rục rịch.

Đặc biệt là các cô gái.

Không có một cô gái nào trên toàn thế giới có thể địch lại hai chữ “làm đẹp’.

“Đây sẽ là loại thuốc thứ hai Bắc Trần sắp ra mắt, nếu như không có gì bất ngờ, sau này Bắc Trần chuyên kinh doanh Tống Nhan Cao, cũng đã đủ rồi.” sở Trần mỉm cười mở miệng.

Tống Nhan Cao.


Ánh mắt mấy cô gái Liễu Mạn Mạn nhất thời

mang theo hâm mộ nhìn Tống Nhan.

Tên của Tống Nhan, nhất định cũng sẽ theo loại thuốc bôi ngoài da có tác dụng làm đẹp nghịch thiên này mà truyền khắp thiên hạ.

Đây chính là quà mừng mà các sư phụ cửu Huyền tặng cho sở Trần và Tống Nhan.

“Hiệu quả của Tống Nhan Cao không thể nghi ngờ, hơn nữa cơ hội tối nay, có thể còn chưa ra mắt sẽ hot nhất.” Liễu Mạn Mạn đột nhiên mở miệng.

Cơ hội tối nay?

Mấy người nghi hoặc nhìn Liễu Mạn Mạn.

“Máy quay của hai phóng viên vừa rồi tuy rằng bị hỏng, nhưng đồ bên trong vẫn còn.”

Liễu Mạn Mạn nói: “Bọn họ nhất định sẽ công khai chuyện tối nay, chẳng qua góc độ tuyên dương không giống nhau, bọn họ sẽ tập trung vào vết thương trên mặt Tiểu cẩn. Tiểu Cẩn từng để lộ khuôn mặt bị thương của mình trước công chúng, hiện giờ khôi phục như lúc ban đầu, một chút vết sẹo cũng không để lại, so sánh rõ ràng như vậy, đủ để cho vô số người điên cuồng với Tống Nhan Cao.”

“Đúng vậy. “Sở Trần nhìn Tống Nhan: “Mấy

ngày kế tiếp, bà xã có thể càng thêm vất vả À ĩ H

rôi.

Sở Trần vẫn là ý đó, Tống Nhan phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, anh phụ trách xinh đẹp như hoa.

“Tiểu Cẩn, có lẽ cũng phải vất vả cho cô a.” Tống Nhan nhìn Dương Tiểu cẩn.

Dương Tiểu cẩn cười cười: “Nhiều năm như vậy tôi không làm việc, đang buồn bực phát hoảng, Bắc Trần có thể cho tôi cơ hội này, tôi cầu còn không được.”

“Ninh gia cũng sẽ tuyên truyền Tống Nhan Cao trên các kênh riêng của mình.” Ninh Tử Mặc trầm giọng mở miệng.


Đôi mắt Liễu Mạn Mạn hào quang chớp

động, nhìn Sở Trần, ý tứ rất hiển nhiên.

Liễu gia là thế gia đông y Dương thành, Tống Nhan Cao đối với Liễu gia mà nói, đồng dạng có hấp dẫn trí mạng.

“Bánh ngọt Tống Nhan Cao ở Dương Thành, cũng không thể để cho Ninh gia độc chiếm nha.” Liễu Mạn Mạn nửa đùa nửa thật nói.

Sở Trần cười ha ha: “Việc này tôi mặc kệ, mọi người muốn bàn chuyện hợp tác gì đó, sáng sớm ngày mai đến cao ốc Kim Bãi.”

“Đúng rồi, có một chuyện quên nói với anh, tòa nhà Kim Bãi sắp đổi tên rồi.” Tống Nhan mở miệng.

Sở Trần ngạc nhiên.

“Hoàng gia phạm vào đại sự, nghèo còn gặp cái eo, gặp phải đả kích liên tiếp, đã đến bờ vực phá sản.” Tống Nhan nói: “Cao ốc Kim Bãi đã đổi chủ, hai ngày trước nghe được tin tức là bị Hoa Đằng mua, chiều nay tổng giám đốc Hoa Đằng Tô Khải Minh tiên sinh tới Bắc Trần, chính miệng hắn nói cho em biết, tòa nhà Kim Bãi sắp đổi tên, đổi thành cao ốc Bắc Trần. “Tống Nhan nhìn thoáng qua Sở Trần, đây đều là tiền trong nhà Sở Trần, giàu có quyền lực đã không đủ để hình dung Sở thị rồi.

Hoàng gia vừa gặp đại nạn, liền động thủ như sấm sét.

Tống Nhan cũng lần nữa cảm nhận được ý nghĩa của câu nói thương trường như chiến trường.

“Còn nữa, Tiền thị cũng gặp phải đả kích không nhỏ, tòa nhà ván phòng hai tầng của Tiền thị ở cao ốc Bắc Trần cũng chuyển đi, Bắc Trần chúng ta vừa vặn cần mở rộng, cho nên, hiện tại toàn bộ cao ốc, có ba tầng là của Dược phẩm Bắc Trần.”


Sở Trần cỏ chút trố mắt đứng nhìn.

Tô Khải Minh thao tác mãnh liệt như hổ, anh một chút cũng không biết.

Tuy nhiên, anh không quan tâm đến quá

trình này, kết quả anh đã rất hài lòng.

“Cao ốc Bắc Trần, nghe quả thật so với cao ốc Kim Bãi dễ nghe hơn nhiều.” sở Trần cười ha ha.

Tất cả mọi người đều giản tán.

Sở Trần đưa hai chị em Liễu Mạn Mạn lên xe.

“Sáng mai, phòng triển lãm Bà Châu có một hoạt động triển lãm về thư họa, hoạt động lần này rất long trọng, sẽ liên tục tổ chức năm ngày, trong thời gian hoạt động, sẽ cỏ các phòng triển lãm lớn mang bảo vật của mình ra, đối với người yêu thư họa mà nói, là một bữa tiệc thịnh soạn.” Liễu Mạn Mạn nhìn Sở Trần: “Anh muốn đi xem không?”

Sở Trần ngẩn ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận