???
Năm giờ chiều, phòng triển lãm Bà Châu chính thức công bố một tin tức, trong nháy mắt kích nổ toàn bộ mạng, chấn động vô số cư dân mạng.
Những người yêu thích thư pháp và hội họa trên toàn quốc đang phát điên.
“Vào ngày cuối cùng của triển lãm, Thiên Cơ Huyền Đồ huyền thoại sẽ được trưng bày.”
“A a a, đặt vé ngay bây giờ, tôi phải đi xem.”
“Thiên Cơ Huyền Đồ, một trong mười bức tranh cổ đại của Trung Quốc, đoạn thời gian trước ồn ào huyên náo, thì ra đã bị chính
phủ thu hồi.”
“Phòng triển lãm Bà Châu phóng đại chiêu, trực tiếp nháy mắt giết tất cả triển lãm tranh.”
“Thiên Cơ Huyền Đồ, tôi tới đây!”
Một mảnh sôi trào.
Hoa viên Liễu gia.
“Thiên Cơ Huyền Đồ dĩ nhiên sẽ bị lấy ra triển lâm, cơ hội không thể mất, ngày mai cô cô nhất định sẽ đi xem đi.” Liễu Thiên Thiên trông mong nhìn người phụ nữ tuyệt sắc ngồi ở trước mặt yên lặng đọc sách, hai ngày nay cô cô tiến hành tập huấn đặc biệt với cô, khiến cô cảm giác được buồn chán vô vị, đã sớm muốn đi ra ngoài một chút.
“Thiên Thiên, em còn chưa hiểu cô cô sao?” Liễu Mạn Mạn nói: “Ngày mai phòng triển lãm Bà Châu nhất định là biển người đông đúc, cô cô làm sao có thể đi đây.”
“Cô cô, cháu cùng chị đi, chụp thêm vài tấm ảnh về cho cô cô, không phải cô cô rất thích Thiên Cơ Huyền Đồ sao?” Liễu Thiên Thiên đưa ra đề nghị, đây mới là mục đích cuối cùng của cô, cô đương nhiên biết cô cô sẽ không đến nơi đông người.
Người phụ nữ tuyệt săc buông sách xuống, đôi mắt đẹp rơi vào trên người Liễu Thiên Thiên: “Hôm nay làm xong đề, hơn nữa không có sai, ngày mai có thể đi ra ngoài.”
Liễu Thiên Thiên kêu rên một tiếng, toát ra bộ dạng đáng thương.
Liễu Mạn Mạn cười cười.
Cả Liễu gia, phải nói là cả Bách Hoa Cung, có lẽ cũng chỉ có cô cô mới có thể trị được tiểu ma nữ Thiên Thiên này.
Con ngươi Liễu Mạn Mạn nhìn cô cô, từ nhỏ đến lớn, mục tiêu của cô chính là trở thành người như cô cô.
Cầm kỳ thư họa, vũ nghệ tinh xảo, công phu cường đại, sớm đã có lời đồn, thực lực của
cô cô là đệ nhất nhân Bách Hoa Cung, ngay cả cung chủ cũng không bằng cô cô.
Thánh nữ Bách Hoa Cung, Liễu Như Nhạn.
Người chú ý Thiên Cơ Huyền Đồ không chỉ có Liễu gia, các nhà Dương Thành đều bị tin tức bất thình lình này chấn động.
“Lúc trước còn có người dùng Thiên Cơ Huyền Đồ để lấy mạng sở Trần, hiện tại xem ra… người kia đã lành ít dữ nhiều rồi.”
“Tôi có dự cảm, Thiên Cơ Huyền Đồ cùng tôi có duyên, ngày mai tôi đi xem Thiên Cơ Huyền Đồ, nhất định khoác hoàng bào, quản lý kho lương thiên hạ, đại phú đại quý.”
“Tỉnh dậy đi, danh sách trong tay anh sắp hết giờ rồi.”
ở vùng ngoại ô xa xôi của Dương Thành, một chiếc xe từ từ dừng lại trước một nhà tù bảo vệ nghiêm ngặt.
Sau khi Sở Trần xuất trình giấy tờ, cảnh vệ ở cửa nhao nhao chào hỏi, mở cửa cho xe tiến vào.
Phụ trách tiếp đãi Sở Trần và Giang Khúc Phong là một cảnh sát trung niên, lông mày rậm mắt to, dáng người khôi ngô, động tác sắc bén, họ Đồ tên Điền Cương.
“Những tên tội phạm bị giam giữ trong nhà tù này không phải là người bình thường.” Đồ Điền Cương vừa đi vừa giới thiệu với sở Trần: “Toàn bộ nhà tù như tỉnh Quảng Đông chỉ có ba, đều là những người có bản lĩnh đặc biệt, cũng có thể nói đây là nhà tù chuyên dụng của cục đặc chiến.”
Người có bản lĩnh đặc biệt phạm phải vụ án, cảnh sát bình thường tự nhiên bó tay.
Thí dụ như Triệu Phong Vũ, một thân kỳ môn thuật, nếu như không phải Giang Khúc Phong ra tay, muốn bắt hắn, thật sự quá khó khăn.
Võ giả cường đại trong tòa ngục giam này cũng có không ít, ví dụ như Đồ Điền Cương trước mắt, sở Trần nhìn ra, là một Tiên Thiên võ giả.
Ba người rất nhanh đi tới phòng giam giam Triệu Phong Vũ.
Hai tay Triệu Phong Vũ còng tay, hai chân bị khóa bằng xích sắt.
“Đây là còng tay chế tạo đặc biệt, chuyên môn đối phó võ giả cường đại.” Đồ Điền Cương vừa nói: “Chỉ cần bọn họ thử muốn giãy còng tay, sẽ kích hoạt cơ quan còng tay, sẽ có dòng điện cường đại xuất hiện, nhẹ thì làm tê liệt thân thể bọn họ, nặng thì nguy hiểm đến tính mạng, cho nên, không ai dám đi thử phá vỡ còng tay này.”
Sở Trần gật gật đầu.
Quốc có quốc pháp.
Cho dù là võ đạo tông sư cường đại đến
đâu, một khi phạm tội, cũng khó thoát khỏi lưới pháp luật.
Nghe thấy thanh âm mở khóa, Triệu Phong Vũ chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Sở Trần trong nháy mắt, đôi mắt Triệu Phong Vũ trào ra lửa giận, nghiến răng nghiến lợi, gắt gao nhìn chằm chằm sở Trần: “Sở Trần, đợi ngày ta ra ngoài, nhất định sẽ nghiền ngươi tan xương.”
Sở Trần đi tới trước mặt Triệu Phong Vũ ngồi xuống: “Ngươi lợi dụng Thiên Cơ Huyền Đồ, coi mạng người như cỏ rác, trong tay không biết dính bao nhiêu mệnh án, đời này còn muốn rời khỏi nơi này sao? Trừ khi là bắn chết.”
Triệu Phong Vũ khinh thường nhìn chằm chằm Sở Trần: “Ngươi có chứng cớ gì? Ta
xông vào biệt thự, nhiều lắm cũng phán tội tự tiện xông vào nhà dân mà thôi, cái gì coi mạng người như cỏ rác, ta chưa từng giết người.”
“Không biết mấy đệ tử của ngươi nói lời tương tự giống ngươi hay không.” sở Trần lẩm bẩm một tiếng: “Hy vọng không nên xuất hiện hình ảnh sư đồ bất hiếu a.”
Khuôn mặt Triệu Phong Vũ biến ảo một chút.
“Ta hỏi ngươi, một bộ phận không trọn vẹn của Thiên Cơ Huyền Đồ, người còn sống của phái Thiên Cơ còn có ai từng thấy qua chưa?”SỞ Trần hỏi một câu.
Triệu Phong Vũ nhìn Sở Trần, nửa hồi, thần sắc lướt qua một tia châm chọc: “Ngươi muốn sửa Thiên Cơ Huyền Đồ?”
“Không sai.” Sở Trần cũng không che dấu mục đích của mình.