Sở Trần khuôn mặt mỉm cười vẫy tay người hai bên ra hiệu.
“Sở Trần thật đẹp trai!”
“Quá ghen tị với tam tiểu thư Tống gia, không ngờ lại có thể khiến Sở Trần toàn thân đều là hào quang cam nguyện ở rể.”
“Các người không cảm thấy vệ sĩ bên cạnh Sở Trần kia cũng rất ngầu sao? Tuy rằng tướng mạo bình thường không có gì lạ, nhưng khí chất bức người.”
Giang Khúc Phong:???
Khuôn mặt sở Trần vẫn duy trì tươi cười, nhìn như đang chào hỏi fan hâm mộ cuồng
nhiệt, trên thực tế cũng đang quan sát tình hình xung quanh, chỉ cần bắt gặp ánh mắt kỳ lạ, Sở Trần có nắm chắc có thể bắt được đối phương.
Thành viên tổ đột kích động tác rất nhanh, nhanh chóng mang Thiên Cơ Huyền Đồ đã đóng gói xong vào phòng triển lãm.
“Bây giờ nhiệt tình như vậy, có thể tưởng tượng, phòng triển lãm ngày mai sẽ sôi động như thế nào.” Tiếu Phong cảm thán, đồng thời cũng có loại cảm giác mình giống Alexander.
Người của phòng triển lãm cũng nghiêm trận chờ đợi.
Việc trưng bày Thiên Cơ Huyền Đồ đối với bọn họ mà nói là kinh hỉ lớn lao, đồng thời
cũng phải gánh chịu tương đối rủi ro.
Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, quan chức phòng triển lãm thuê hơn trăm người của công ty an ninh, bảo vệ Thiên Cơ Huyền Đồ đồng thời duy trì trật tự hiện trường ngày mai.
Bóng đêm buông xuống Dương Thành, một cơn bão về Thiên Cơ Huyền Đồ, lại lên men…
Màn đêm dần buông xuống, người chen chúc ở phòng triển lãm Bà Châu dần dần tản đi.
Thời tiết hơi lạnh, ánh đèn của phòng triển lãm Bà Châu sáng trưng, hơn trăm người an ninh trực đêm canh gác, đây chỉ là công tác an ninh ở tầng ngoài cùng, bên trong phòng
triển lãm còn có thành viên đội đột kích tổ 9 của Tiếu Phong cùng với Giang Khúc Phong.
Tranh Ngũ Dương Đồ đã bị cất đi, vị trí đặt lúc trước tranh Ngũ Dương, Thiên Cơ Huyền Đồ đã được đặt vào, Giang Khúc Phong ngồi ở trong phòng triển lãm, nhắm mắt dưỡng thần.
Mấy ngày tranh Ngũ Dương cũng không cách nào dẫn đạo tặc Hỏa Yến tới, hắn chỉ còn lại cách cuối cùng này.
Hợp lý mà nói, đây càng không phải là âm mưu gì, mà là quang minh chính đại buông mồi nhử xuống, tương đương với phóng thích ra một tín hiệu khiêu khích với đạo tặc Hỏa Yến…
Thiên Cơ Huyền Đồ ta liền bày ở chỗ này, ngươi có bản lĩnh đến lấy hay không?
Giang Khúc Phong hoàn toàn có lý do tin tưỏ’ng, nếu như mục tiêu của đạo tặc Hỏa Yến thật sự là Thiên Cơ Huyền Đồ mà nói, đêm nay nhất định sẽ xuất hiện.
Thiên Cơ Huyền Đồ chỉ có thể trưng bày một ngày, đêm nay là cơ hội duy nhất để ngấp nghé Thiên Cơ Huyền Đồ.
Từ sau khi phòng triển lam chính thức công bố tin tức Thiên Cơ Huyền Đồ sắp được
trưng bày, ánh mắt bên ngoài phòng triển lãm chưa từng chấm dứt, trong đó có thâm ý tự nhiên cũng sẽ không ít, dù sao, đó là Thiên Cơ Huyền Đồ, nếu có thể đạt được, cả đời cũng không cần lo lắng.
Rạng sáng, một khách sạn sao ở Dương Thành, phòng Tổng thống.
Một người đàn ông trung niên tóc vàng ngồi trên sô pha, trong tay bưng một ly rượu vang đỏ thơm ngát, nhẹ nhàng lắc lư, giống như đang hưởng thụ sự an nhàn của giờ khắc này.
Khi một ly rượu vang đỏ sắp uống xong, điện thoại của người đàn ông tóc vàng đặt trên mặt bàn vang lên.
Người đàn ông tóc vàng cũng không nóng
nảy, vui vẻ buông ly rượu trong tay xuống, lại dùng khăn mặt nhẹ nhàng lau hai tay mình, sau đó mới ngồi thẳng người, cầm điện thoại lên, nhận điện thoại.
“Số bốn.” Người đàn ông tóc vàng nói tiếng Trung thuần túy.
Đầu dây bên kia là giọng nói của một người phụ nữ: “Báo cáo Thiên Tử, mục tiêu sau khi trở về, không có rời khỏi phòng nửa bước nữa, xin chỉ thị bước tiếp theo.”
“Đêm nay rõ ràng là một hồi hành động mồi nhử, hắn cư nhiên có thể nhịn không đi góp vui?” Tầm mắt người đàn ông tóc vàng nhẹ nhàng nheo lại, đứng lên, nhẹ nhàng bước hai bước, chậm rãi nói: “Dựa theo kế hoạch ban đầu, thừa dịp ánh mắt mọi người đều tập trung ở Thiên Cơ Huyền Đồ, lấy tranh Ngũ Dương Đồ, đó cũng là một món ngọc trong văn hóa Trung Quốc a.”
“Vâng, Thiên Tử.”
Điện thoại vệ tinh bị cúp máy trực tiếp.
Người đàn ông tóc vàng có biệt danh là ‘Thiên Tử’, hắn yêu thích văn hóa Trung Quốc, hắn thích cảm giác làm ‘Thiên Tử’, mỗi khi có nhiệm vụ liên quan đến Trung Quốc, hắn đều xung phong đi đầu, ví dụ như lần này, bởi vì hai bức tranh, đi tới Trung
Quốc.
Tranh Ngũ Dương, Thiên Cơ Huyền Đồ.
Nếu cả hai bức tranh đều có sẵn, nó sẽ mang lại cho tổ chức một sự giàu có không thể đo lường được.
“Tranh Ngũ Dương tuy rằng là của Trung Quốc, nhưng ta yêu văn hóa Trung Quốc, ta mang nó về, chuyện đương nhiên.” Người đàn ông tóc vàng đi tới cửa sổ sát đất, nhìn ra bên ngoài, trong lòng đang tính toán từng chi tiết của toàn bộ kế hoạch.
Mục tiêu hắn nhắc tới trong điện thoại chính là Sở Trần.