Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Sắc trời dần dần sáng lên.

Bên trong Thiên Cơ Huyền Trận, Sở Trần từ từ mở mắt, nhìn thoáng qua xung quanh.

Những bông hoa nở rực rỡ, với một số giọt sương trên cánh hoa.

Một đêm tu luyện này, sở Trần cảm giác được nội lực của mình rõ ràng tinh tiến rất nhiều.

Dựa theo tốc độ này, tin tưởng rất nhanh có thể bù đắp cho 5 năm tu luyện hoang phế, nhanh chóng bước vào cảnh giới võ đạo tông sư.

“Xe đạp dùng chung này vân còn có nhược

điểm, chẳng hạn như sẽ bị tuột xích.” Sở Trần tự nhủ, lúc anh đứng lên, rõ ràng cảm giác được linh tính ‘Động tiên’ này biến mất không ít, trận pháp là vật tiêu hao, mặt trên dùng không ít bùa các loại vật liệu đều tiêu hao hết trong một đêm này, hơn nữa, quá trình này, sở Trần còn hai lần thêm máu vào bên trong.

“Tuy nhiên, ngược lại không phải là một vấn đề.”

Vật liệu có thể tùy thời chuẩn bị, thậm chí Sở Trần có thể trong phạm vi biệt thự Tổng gia tùy thời chuẩn bị trước mấy Thiên Cơ Huyền Trận, so với chỗ tốt tu luyện mà ‘Động tiên’ mang đến, tiêu hao những vật liệu này quả thực không đáng nhắc tới.

về phần máu tươi, Sở Trần có thể dùng thân

phận của mình ở cục đặc chiến, thông qua đường dây đặc biệt mỗi ngày lấy một ít máu tươi, cái này càng không khỏ.

Điều này có nghĩa là, bắt đầu từ hôm nay, trên cuộc tu luyện marathon này, Sở Trần mỗi một ngày tu luyện, đều đang đi xe đạp dùng chung.

Thu hoạch lớn.

Sở Trần tiện tay hái một đóa hoa, đi về tổ ấm nhỏ trong biệt thự, tâm tình vui vẻ.

Trở lại biệt thự, Tống Nhan đã rời giường rửa mặt.

Sở Trần đi về phía Tống Nhan, khuôn mặt mỉm cười: “Hoa tươi tặng mỹ nhân.” sở Trần đưa bó hoa mới hái cho Tống Nhan như một

trò ảo thuật.

Tống Nhan nhìn thoáng qua: “Một đêm anh không về nhà, chính là đi hái hoa sao?”

Sở Trần nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên, anh canh giữ một buổi tối, cũng vì hái xuống đóa hoa đẹp nhất buổi sáng.”

“Anh canh giữ hoa dại cả đêm, lại còn dám công khai nói ra!” Tống Nhan tức giận trừng mắt nhìn sở Trần một cái.

Sở Trần ngây dại.

Sau khi Tống Nhan đi làm, sở Trần cơ hồ đồng thời nhận được điện thoại gặp mặt của Hoàng Phủ Nguyên Cảnh cùng với tin nhắn gặp mặt của Giang Khúc Phong.

Sở Trần suy nghĩ một chút, vẫn tạm thời xem nhẹ tin nhắn của Giang Khúc Phong, đi tới biệt thự ven sông.

Ngoại trừ Hoàng Phủ Nguyên cảnh ra, Cung Trường An cùng Mộ Dung Tổ cũng đều ở đây.

“Sở Trần, cậu cuối cùng cũng tới.” Hoàng Phủ Nguyên Cảnh nói: “Chúng ta sau nhiều lần suy đoán, đều nhất trí nhận định, ngươi hoàn nguyên ra, nhất định chính là Thiên Cơ Huyền Đồ thật hoàn mỹ. Nhưng, sửa Thiên

Cơ Huyền Đồ, còn thiếu một bước cuối cùng, chính là làm hiên ra hình ảnh ngươi khôi phục trên bản nháp, quá trình này rất quan trọng, nếu không cẩn thận, còn có thể hủy diệt Thiên Cơ Huyền Đồ.”

Sở Trần gật đầu, quá trình này không chỉ quan trọng, hơn nữa độ khó còn cực cao.

Từ phương diện bút pháp, thủy mặc vân vân, đều phải phù hợp với một phần ban đầu của Thiên Cơ Huyền Đồ.

“Tuy rằng khó một chút, nhưng, đối với Cung đại sư cùng Mộ Dung đại sư mà nói, hẳn là có thể đảm nhiệm được.” sở Trần nói.

Hai vị đại sư dù sao cũng là bậc thầy sửa tranh cổ của Bảo tàng kinh thành.

Họ là chuyên nghiệp.

Cung Trường An cùng Mộ Dung Tổ liếc nhau một cái.

“Chúng ta đã thương lượng qua, nhất trí quyết định, nhiệm vụ này, vẫn là muốn cậu hoàn thành.” Cung Trường An chủ động mở miệng.

Sở Trần bất ngờ nhìn Cung Trường An.

Sửa Thiên Cơ Huyền Đồ, đây chính là vinh dự lớn lao.

Một khi sửa xong, từ nay về sau, phàm là có người nhắc tới một trong mười bức tranh cổ đại Trung Quốc Thiên Cơ Huyền Đồ, đều sẽ ở phía sau kèm theo một câu, người sửa, người nào đó.

Nhất là dưới tình huống thông tin nguyên tác giả của Thiên Cơ Huyền Đồ căn bản không rõ, tên của người sửa, nhất định sẽ bị người nhớ kỹ.

Cung Trường An cùng Mộ Dung Tổ thế nhưng chủ động buông tha.

Nhất là Cung Trường An đại sư, lần đầu tiên cùng ông gặp mặt, thái độ cũng không tốt lắm, hiện tại lại vẫn là ông ta chủ động mở

miệng, mời Sở Trần đảm đương trọng trách này.

Còn không đợi sở Trần mở miệng, Mộ Dung Tổ liền nói: “Kỳ thật, trong bốn người chúng ta, người hiểu rõ Thiên Cơ Huyền Đồ nhất chính là cậu, công tác sửa Thiên Cơ Huyền Đồ cơ hồ cũng do một mình cậu hoàn thành, cho nên, cậu hẳn là đảm đương nhiệm vụ này.”

Sở Trần suy nghĩ một chút, ý bảo ba vị đại sư ngồi xuống uống trà.

Mỗi người đều rót một chén trà, sau đó sở Trần nói: “Nếu mọi người đều đề cử tôi, tôi cũng không giả bộ, nhiệm vụ này tôi nhận.”

Ba người lộ vẻ vui mừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui