Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Nếu Trương Vận Quốc đạo trưởng nghe thấy những lời này của sở Trần, khẳng định sẽ xấu hổ đến mức nhét đầu vào trong đũng quần… Tôi không biết, tôi không xứng là người trong kỳ môn.

Trong kỳ môn, người có thể tiện tay bố trí quy định phạm vi hoạt động, kỳ thật cũng không nhiều.

Bao gồm cả Trương đạo trưởng người thấm nhuần kỳ môn thuật mấy chục năm, không có chuyên môn kỳ môn trận pháp, cũng không cách nào dễ dàng bố trí quy định phạm vi hoạt động như vậy.

Hai người rất nhanh liền đi tới địa điểm tập hợp do Giang Khúc Phong chỉ định… một

nhà máy.

Bề ngoài là một nhà máy, trên thực tế là một trung tâm thu thập tình báo của Cục đặc chiến ở Riyadh.

Trong phòng làm việc, tiếp đãi ba người là một người đàn ông trung niên, Chung Dân, người phụ trách trung tâm tình báo thành phố Riyadh Sa Quốc của Cục đặc chiến.

Sau khi nhìn thấy hai người sở Trần tiến vào, hơn nữa chào hỏi hắn, Chung Dân rõ ràng thở phào nhẹ nhõm: “Hai người tới là tốt rồi, mau mời ngồi.”

Giang Ánh Đào mỉm cười đáp lại: “Chú Chung yên tâm, Riyadh thành hiện giờ tuy rằng thần hồn nát thần tính, nhưng vẫn không làm khó được chúng tôi.”

Sở Trần nhìn thoáng qua Giang Khúc Phong đang ngồi nghiêm chỉnh, anh cảm giác Giang Ánh Đào hiểu lầm ý tứ của Chung Dân.

Luận địa vị Cục đặc chiến, Giang Khúc Phong hiển nhiên là cấp trên của Chung Dân, nhưng sau khi Giang Khúc Phong đến ngồi như vậy, phỏng chừng đến khi bọn họ đến cũng không nói nửa câu, Chung Dân ở bên cạnh, một mặt nghẹn đến khó chịu, mặt khác khó tránh khỏi rất nhiều tâm lý phỏng đoán, vị cấp trên này có phải có chỗ nào không hài lòng với hắn hay không.

Chung Dân ngóng trông trái ngó phải, cuối cùng cũng trông ngóng Sở Trần và Giang Ánh Đào.

‘Vốn tôi đã sắp xếp hành trình về nước cho

mọi người, nhưng, hiện tại có chút biến.” Chung Dân lấy ra một xấp tư liệu: “Chuẩn xác mà nói, đây là nhiệm vụ mới của sở cục cho mọi người.”

Giang Ánh Đào nhìn Sở Trần một cái, nhị thúc anh.

Sở Trần nhìn lại Giang Ánh Đào một cái, tôi biết.

Chung Dân:???

Tại sao lại không nói lời nào?

vẫn là Sở Trần thông cảm cho Chung Dân, lập tức mở miệng nói: “Nhiệm vụ gi? Có liên quan đến chuyện này không?”

“Phần tư liệu này chia làm ba phần, phần thứ nhất ghi chép một vài tội ác do Jono Taro phạm phải, không khoa trương chút nào mà nói, nếu như không có tập đàon tài chính Kim Lăng làm ô che chở, hắn phạm phải những hành vi ác độc này, cũng đủ để bắn chết một trăm lần, cho nên, ý của Sở cục, nếu Jono Taro rơi vào trong tay chúng ta, cũng không nên để cho hắn còn sống trở về, nhưng mà, cũng phải để cho hắn chết có giá trị.” Chung Dân giao tư liệu cho Sở Trần, Giang Ánh Đào tiến đến bên cạnh Sở Trần cùng xem.

Chung Dân tiếp tục nói: “Phần tư liệu thứ hai, tập đoàn tài chính Kim Lăng cũng có thù địch với chúng ta, tư liệu cho thấy tập đoàn tài chính Kim Lăng nhằm vào chúng ta đã từng làm một số chuyện, Sở cục cho rằng, đã đến lúc để cho tập đoàn tài chính Kim Lăng bị giáo huấn. Mà phần tư liệu thứ ba, là một vài triển khai chiến lược của tập đoàn tài chính Kim Lăng trong những năm gần đây ở Trung Đông, trọng điểm của bọn họ dần dần nghiêng về phía này, nếu như có thể làm cho tập đoàn tài chính Kim Lăng ở Sa Quốc bị đả kích nặng nề mà nói, nhất định có thể tổn thương gân cốt của tập đoàn tài chính Kim Lăng.”

Chung Dân khuôn mặt mỉm cười: “Jono Taro, chính là một ngòi nổ, đồng thời, cũng là thúc đẩy tập đaoní tài chính Kim Lăng cùng thế lực Ngải Nhĩ Mạc Tháp hài hòa trao

đổi mấu chốt.”

“Bên ngoài bất kể là chính phủ Sa Quốc hay là Huyết Chiến Sĩ đều đang tìm Jono Taro, thậm chí nhận định Jono Taro có liên quan đến đạo tặc Hỏa Yến.” Sở Trần lĩnh hội được ý tứ trong đó: “Ý của nhị thúc là, để cho chúng ta ở phương diện này thêm một ngọn lửa?”

“Jono Taro thật sự đã sắp rơi xuống Sa Quốc, nhiệm vụ của mọi người là để cho

Jono Taro hợp lẽ thường chết trong tay Huyết Chiến Sĩ,” Chung Dân nói ra nhiệm vụ cuối cùng.

Để một người đàn ông vốn đáng chết bị chết có giá trị.

Sở Trần nhịn không được cảm thán, trình độ câu cá của nhị thúc, thật sự rất giỏi a.

“Nhiệm vụ này, thực sự làm, độ khó cũng không nhỏ.” Giang Ánh Đào theo bản năng mở miệng.

Giang Khúc Phong vì biểu thị cảm giác tồn tại của mình, “ừm” một tiếng.

“Nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ.” Sở Trần đứng lên: “Nhưng, trước đó…cô Đào, đi, vào phòng, dạy tôi nói tiếng Nhật.”

Giang Ánh Đào:???

???


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui