Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Không thể nào!

Triệu Huyền Phong theo bản năng phủ nhận tính xác thực của tin tức này.

Sửa Thiên Cơ Huyền Đồ, thật sự dễ dàng như vậy, cũng không cần hao phí tâm huyết của mấy thế hệ phái Thiên Cơ.

Triệu Huyền Phong được ca ngợi là truyền nhân kiệt xuất nhất phái Thiên Cơ gần trăm năm qua, thời gian hắn tiếp xúc với Thiên Cơ Huyền Đồ không ngắn, nhưng căn bản không có cách sửa Thiên Cơ Huyền Đồ. Nếu Thiên Cơ Huyền Đồ thật sự đã bị thiếu chủ Cửu Huyền sửa, vậy chẳng phải là ý nghĩa, bí mật của Thiên Cơ Huyền Đồ đã rơi vào

trong tay thiếu chủ Cửu Huyền.

Nếu thật sự như thế, phái Thiên Cơ, còn lấy cái gì để đấu với Cửu Huyền Môn!

Thân ảnh Triệu Huyền Phong lảo đảo, một lần nữa nhặt điện thoại lên, mạnh mẽ áp chế tức giận lòng: “Nói một chút tình hình của thiếu chủ Cửu Huyền.”

Triệu Trụ không dám cỏ một chút giấu diếm, vội vàng nói ra tất cả mình biết về Sở Trần.

Nói xong, Triệu Huyền Phong có loại cảm giác quen thuộc khó hiểu.

Đột nhiên, trong đầu hiện lên một đạo thân ảnh…

Đêm qua xông vào trong kỳ môn Kim Tỏa

Trận, đồng bọn của đạo tặc Hỏa Yến, không phải là thiếu chủ Cửu Huyền sao?

“Hắn cư nhiên đến Riyadh.” Ánh mắt Triệu Huyền Phong bắt đầu khởi động sát khí lạnh lùng, điều này có nghĩa là sự tình còn có chỗ để khắc phục.

Năm năm.

Hắn ẩn núp ở thành phố Riyadh, canh giữ bên cạnh Ngải Nhĩ Mạc Tháp, ngấp nghé tài sản của Ngải Nhĩ Mạc Tháp là một mặt, mặt khác, hắn cũng bồi dưỡng một nhóm lính đánh thuê Huyết Chiến Sĩ chỉ nghe theo mệnh lệnh của hắn, tất cả đều là vì phục hưng phái Thiên Cơ.

Không nghĩ tới ngay khi hắn sắp hoàn thành mục tiêu nhỏ của mình, hậu viện bốc cháy.

“Chưởng môn sư đệ…” Triệu Trụ thật cẩn thận, thăm dò hô một tiếng.

Triệu Huyền Phong không trả lời, trực tiếp cúp điện thoại.

“Nếu như sớm một bước thông báo cho ta, ngày hôm qua thiếu chủ cửu Huyền kia, căn bản không ra được Kim Tỏa Trận.” Triệu Huyền Phong càng nghĩ càng tức giận, đồng thời cũng làn nữa hạ lệnh, toàn lực vây bắt Sở Trần.

Lính đánh thuê Huyết Chiến Sĩ trong trang viên cơ hồ lại bị điều ra hơn phân nửa.

Đêm nay, thành phố Riyadh không yên tĩnh.

Cái chết của Ngải Nhĩ Mạc Tháp đã gây ra trận động toàn bộ thành phố Riyadh, rất nhiều người đang chờ đợi, đồng thời tò mò, đạo tặc Hỏa Yến tung hoành khắp các quốc gia trên thế giới, chưa từng mắc phải nhạy cảm, vì sao lại lựa chọn giết chết Ngải Nhĩ Mạc Tháp, hơn nữa dời hết toàn bộ phòng bảo tàng của hắn.

Khu công nghiệp, nhà xưởng rộng lớn, tối đen.

Tiếng gào thét của cảnh sát phá vỡ đêm tối, đánh thức vô số người đang ngủ.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

“Hơn nửa đêm, cảnh sát đến làm gì?”

“Nghe nói là đạo tặc Hỏa Yến trốn vào nhà xưởng.”

Ánh đèn của từng nhà máy lớn nhỏ lần lượt sáng lên.

Kể cả nhà xưởng của Chung Dân, đám người sở Trần cũng nhao nhao tỉnh lại, đi ra ngoài.

“Nghe nói là vì đạo tặc Hỏa Yến cùng Jono Taro mà đến.” Chung Dân khoác một chiếc áo khoác mỏng manh, nhìn thoáng qua sở Trần, sau đó nói: “Đại bộ phận là lính đánh thuê Huyết Chiến Sĩ, bọn họ từ khu nhà máy phía tây bắt đầu tiến hành tìm kiếm bởi vì

nhà máy Nhật Bản bên kia tương đối nhiều, nhưng, dựa theo tốc độ này của bọn họ, không cần một giờ, sẽ lục soát được chúng ta.”

Thần thái của Chung Dân vẫn có chút lo lắng.

Dù sao, Jono Taro thật, trước mắt còn vừa vặn ở chỗ bọn họ.

Ánh mắt mấy người đều nhìn về phía sở

Trần.

“Chuẩn bị một chiếc xe cho Jono Taro.” sở Trần trầm ngâm một hồi, khóe miệng giương lên: “Một đợt thao tác lính đánh thuê Huyết Chiến Sĩ này, tôi cho điểm đầy đủ a.”

Sở Trần đang nghĩ dùng lý do gì để cho Jono Taro xuất hiện trước mặt đối phương, kết quả đối phương lục soát tới nơi này.

Rất nhanh, Jono Taro bị đưa đến trước mặt Sở Trần.

“Các người… các người muốn làm gì?” Hung tính của Jono Taro đã bị mài mòn biến mất không thấy đâu, lúc này chỉ có khúm núm, yếu ớt hỏi.

“Nói với hắn, chỉ là một sự hiểu lầm, bây giờ

hắn có thể đi.” Sở Trần nhìn Giang Ánh Đào.

Giang Ánh Đào phiên dịch qua.

Jono Taro trực tiếp sững sờ, quả thực không thể tin vào tai mình.

Vô duyên vô cớ bị bắt vài ngày, sau đó được cho biết là một sự hiểu lầm?

Ngực Jono Taro một trận dồn dập phập phồng, rất nhanh lại kiềm chế xuống.

Không có gì quan trọng hơn việc khôi phục tự do.

Hắn đã nhận ra cái chỗ này, chờ sau khi hắn đi ra ngoài, nhất định phải dẫn người giết quay lại.

Thân là người thừa kế của gia tộc Điều Dã, chưa từng chịu qua ủy khuất như vậy.

Sau khi lên xe, Jono Taro vẫn có chút bối rối, cái này… thực sự để hắn đi?

Chiếc xe khởi động, chỉ có một mình hắn.

“Đúng rồi, còn phải nhắc nhở ngươi một chút, đêm nay bên ngoài không phải rất yên tĩnh, lính đánh thuê Huyết Chiến Sĩ đang lục soát hung thủ giết chết Ngải Nhĩ Mạc Tháp

khắp nơi.” Sở Trần ý tốt nhắc nhở, Giang Ánh Đào kịp thời phiên dịch qua.

Jono Taro đột nhiên đạp chân ga, xe gào thét mà ra!

Tự do rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui