Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

“Đó không phải là giám đốc Tiêu của Tập đoàn Kim Hải sao? Sao ông ta lại đến đây vào sáng sớm.”

“Dương Triêu Mục thế nhưng cũng tới.”

“Người phụ nữ đứng gần cửa, giống như Vương gia phu nhân.”

“Cơn gió nào thổi nhiều đại nhân vật như vậy, nhìn vẻ mặt của bọn họ hẳn là không có chuyện gì tốt.”

“Tin tức của các người lạc hậu đi, nghe nói đêm qua câu lạc bộ siêu xe bị điều tra, thành viên câu lạc bộ hiện tại đều bị nhốt trong đồn cảnh sát, những phụ huynh này phỏng chừng là tới tìm người.”

Đám người nhất thời vang lên một trận

thanh âm hít một hơi khí lạnh.

“Vương sở trưởng thật quyết đoán!”

“Nên như vậy, đám đua xe này vô pháp vô thiên, sớm nên chỉnh đốn.”

“Vui tai vui mắt.”

Tiêu Trí Cần đi tới phía trước, nhíu mày, hỏi: “Sao còn chưa ra?”

“Bọn họ đang làm biên bản, làm xong thì có thể đi.” Cảnh sát dân sự trả lời: “Tuy nhiên, người rất nhiều, vì vậy xin mọi người kiên nhẫn một chút.”

Tiêu Trí Cần trầm mặt, lui sang một bên.

‘Tiêu tổng, chuyện này… ông thấy nghĩ

sao?” Một người trung niên, đeo kính mắt vàng, thoạt nhìn tao nhã, giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ lãnh lệ.

“Có người giúp chúng ta dạy con, cũng là chuyện tốt.” Tiêu Trí cần nói: “Tôi không có suy nghĩ gì, hiện tại muốn đón đứa nhỏ về nhà, Văn tổng, không ngờ ông cũng tự mình tới.”

Cha của Văn Phạm Tinh, Văn Dương.

Văn Dương nhìn thoáng qua Tiêu Trí cần, cười cười, cũng không nói gì nữa.

Không ai nuốt được khẩu khí này.

Thế nhưng, ai cũng muốn để cho người khác ra mặt, trút khẩu khí này.

Các bậc cha mẹ của câu lạc bộ siêu xe có mặt, không có ai là kẻ ngốc.

Nửa giờ sau, các thành viên của câu lạc bộ siêu xe được đưa ra ngoài.

“Cha!”

“Mẹ!”

Trong lúc nhất thời, hiện trường nhận người thân quy mô lớn, nước mắt rơi tại chỗ, cha

nhân từ, con hiếu, cảm động lòng người.

Tiêu Dung trải qua một sinh nhật cả đời khó quên, nhìn thấy cha trong nháy mắt, nước mắt rơi đầy mặt, khóc rống không ngừng.

“Cha, con không dám nhắm mắt cả đêm.”

Tiêu Dung khóc lóc làm lửa giận trong lòng Tiêu Trí Cần dâng trào, con gái bảo bối của ông, từ nhỏ đến lớn trong lòng bàn tay đều lo lắng tan chảy, lại bị nhốt ở đồn cảnh sát một đêm, quá ủy khuất.

“Mẹ, con nuốt không nổi khẩu khí này.”

“Dựa vào cái gì bắt chúng con?”

“Con mặc kệ, nhất định phải Vương Tái Tiên cho chúng con một lời giải thích.”

Các thành viên của câu lạc bộ siêu xe này lần lượt lấp đầy phẫn nộ và phàn nàn trong nước mắt.

Rất nhiều ánh mắt đều rơi vào Vương Tái Khôn cùng với mẹ hắn.

Vương Tái Khôn cũng ủy khuất: “Mẹ…”

“Về rồi nói sau.”

Tuy rằng ai nấy đều hô to, nhưng cuối cùng vẫn không ai dám đi tìm Vương Tái Tiên gây phiền toái.

Các thành viên của câu lạc bộ siêu xe rời đồn cảnh sát quận Hải Điện trong xám xịt.

Mấy người cuối cùng rời đi, là Phó Long Sư cùng với mấy học trò của hắn, đêm qua

cũng đều bị dẫn vào.

“Sư phụ.” Một trong những học trò trong đó thần sắc không cam lòng: “Sở Trần thật sự khinh người quá đáng.”

“Mặc kệ hắn có thân phận gì, chuyện của chúng ta với hắn, đó chính là chuyện giữa võ giả.” Ánh mắt Phó Long Sư hiện lên lạnh như băng: “Hẳn là dùng phương thức võ giả giải quyết.”

“Hoạt động giao lưu võ giả giới Hương Sơn do phái Bắc Đẩu khởi xướng ngày mai chính thức bắt đầu, chỉ cần cao thủ phái Bắc Đẩu nguyện ý ra tay, sở Trần…hừ, hắn là cái gì.”

“Nhưng Sở Trần là đệ tử Cửu Huyền Môn…”

“Ngươi đã quên, việc đại phái chính thống tình nguyện đi làm nhất chính là đối phó tà đạo.”

Mấy người vội vàng biến mất trước cửa đồn cảnh sát.

Đại học Thủy Mộc.

Hôm nay là cuối tuần, buổi trưa, khuôn viên trường cũng rất yên tĩnh.

Một chòi nghỉ mát bên hồ trong trường,

Chung Oánh Oánh hai tay cầm sách vở, ánh mắt lại nhìn mặt hồ ngẩn người.

Hôm nay là sinh nhật cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui