Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Huyền Minh trưởng lão đã uống đến say nát, một chén rượu trong tay không cầm vững, ngã trên mặt đất.

“Trưởng lão Phái Thiên Cơ, thật đáng thương.”

“Có sao nói vậy, phái Thiên Cơ bao nhiêu cân lượng còn không biết rõ sao? Lại còn khiêu khích cửu Huyền Môn.”

“Hành động mấy ngày trước, phái Thiên Cơ cuối cùng bồi thường cho sở Trần một ngàn vạn, thật sự là sỉ nhục.”

“Các người… Các người biết cái rắm a!” Huyền Minh trưởng lão tức giận, đứng lên: “Chúng ta tự biết mình, biết không phải là

đối thủ của Cửu Huyền Môn, nhưng làm sao…làm sao… Sở Trần đoạt Thiên Cơ Huyền Đồ của chúng ta!”

“Chỉ là một trong mười bức tranh cổ đại của Trung Quốc?” Có người ha hả cười rộ lên: “Chẳng qua chỉ là một bức họa mà thôi, mất thì mất, cần dốc hết lực lượng phái Thiên Cơ đi trả thù sao?”

“Chính là, không khỏi chuyện bé xé ra to.”

“Tất cả các ngươi đều câm miệng.” Huyền Minh trưởng lão ném chén mà đứng lên, thân thể lảo đảo: “Các ngươi, các ngươi cũng không biết Thiên Cơ Huyền Đồ có ý nghĩa gì, chính là Động Tiên a!”

Lời vừa dứt, trong lòng không ít người ở đây đột nhiên chấn động.

Hai mặt nhìn nhau.

“Huyền Minh trưởng lão, Động Tiên gì? Chẳng lẽ bên trong Thiên Cơ Huyền Đồ cất giấu manh mối Động Tiên nào đó?” Có người thăm dò hỏi.

“Hừ, đâu chỉ là manh mối, Thiên Cơ Huyền Đồ chính là Động Tiên.” Huyền Minh trưởng lão chấn thanh nói: “Các ngươi biết đệ tử Cửu Huyền Môn sở Trần vì sao tuổi còn trẻ bước vào cấp độ võ đạo tông sư không? Bởi vì dưới cơ duyên xảo hợp của hắn, lại tu bổ xong Thiên Cơ Huyền Đồ không trọn vẹn, Thiên Cơ Huyền Đồ hoàn chỉnh, cất giấu Thiên Cơ Huyền Trận, mà đặt mình trong Thiên Cơ Huyền Trận, cũng tương đương với tiến vào Động Tiên.”

Không ít người thần sắc chấn động, mang

theo khó có thể tin được.

“Có thể nói, chỉ cần sở Trần thích, hắn tiện tay là có thể tạo ra Động Tiên, các ngươi nói, thực lực của hắn, có thể không đột nhiên tăng mạnh sao?” Huyền Minh trưởng lão đấm ngực giậm chân: “Đây vốn là thuộc về phái Thiên Cơ chúng ta a.”

Các võ giả ở đây ánh mắt nhìn nhau.

Rất nhanh, không ít bóng người bay về phía

chân Hương Sơn lao xuống…

Có người trực tiếp đi xa vài bước, lấy điện thoại ra.

Không bao lâu sau, tin tức lan truyền.

Toàn bộ võ giả giới, trong một đêm, như động đất oanh động.

Những giọt sương buổi sáng làm ẩm nhụy hoa nở rộ.

Sở Trần mở mắt ra, ánh mắt sáng ngời, có loại cảm giác có thể cảm giác được tất cả động tĩnh trong biệt thự nhỏ, kể cả thanh âm thím Tường bận rộn đi lại ở tầng một, đều rõ ràng ở trong đầu Sở Trần hình thành hình ảnh nhàn nhạt.

Trong một đêm, thực lực lại lần nữa tinh tiến.

Sở Trần hơi kinh ngạc, bất ngờ ngồi dậy, đánh thức người đẹp bên gối.

Thần thái Tống Nhan có chút mê ly, còn đang ngủ chưa hoàn toàn phục hồi tinh thần lại: “Sở Trần, sao anh lại dậy sớm như vậy.”

Sở Trần cúi đầu nhìn lại, Tống Nhan một thân trần trụi, giống như ngọc bích nhẹ nhàng cuộn mình lại, dáng người hoàn mỹ bày ra trước mắt, toàn thân không có một chỗ khuyết điểm.

“Thức dậy sớm gặp vận may.” sở Trần dùng chăn đắp Tống Nhan lên.

Sau một phen mưa gió qua đi, sở Trần ôm lấy Tống Nhan.

Tống Nhan đang hô hấp dồn dập, mồ hôi trên trán oát ra mùi thơm cơ thể nhàn nhạt, nằm trong lòng sỏ’ Trần, sắc mặt ửng hồng, cô phảng phất… càng ngày càng yêu cảm giác này.

Sở Trần âm thầm vận chuyển cửu Huyền Bí Pháp, sau một phen vận động, nội công quả thật lại có tinh tiến.

Điều này so với lúc mình bình thường khoanh chân vận công còn tăng lên nhanh

hơn!

Sở Trần kinh ngạc.

Anh chưa từng nghĩ tới mình còn có thể thông qua phương thức như vậy tăng thực lực của mình.

Trước đó cũng chưa từng có tình huống như vậy.

Sở Trần nghi hoặc, loại biện pháp tăng thực lực này, có loại tương tự, một loại thuyết pháp nào đó về song tu.

Thế nhưng, anh cũng chưa từng học qua bất luận cái gì về song tu công pháp, Cửu Huyền Môn Tàng Thư các cũng chưa.

Chẳng lẽ là…

Sở Trần cúi đầu nhìn thoáng qua Tống Nhan: “Nhan Nhan, em thật rừng rực. ”

Chuyện này có liên quan gì đến rừng rực… Tống Nhan đỏ mặt đến không dám trả lời Sở Trần.

Mười phút sau, Tống Nhan bỗng nhiên ngồi dậy: “Không hay rồi, em sẽ trễ mất.”

“Công ty của mình, sợ cái gì.” sở Trần mỉm cười.

“Không được, công ty có quy tắc của công ty, em phải làm gương tốt.” Tống Nhan nhanh chóng rời giường, sau khi rửa mặt, trang điểm đơn giản, lập tức ra ngoài.

Sở Trần nằm trên giường, dưới tình huống không có nguyên nhân cụ thể, anh chỉ có thể

gán công cho Tống Nhan.

Sở Trần lấy điện thoại ra.

Tin nhắn của Giang Khúc Phong: “Ngươi lại gặp chuyện lớn rồi.”

Sở Trần vốn tưởng rằng Giang Khúc Phong chỉ là nói chuyện đêm qua của Trương Tiên, mỉm cười lắc đầu, chuyện đã qua, Trương Tiên cũng được trừng phạt, sở Trần đương nhiên cũng sẽ không chú ý quá nhiều đến

chuyện trong giới giải trí, nhưng Sở Trần nhìn thời gian Giang Khúc Phong nhắn tin, lại là sáng nay.

“Tìm được đạo tặc Hỏa Yến rồi?” Sở Trần trả lời.

Đạo tặc Hỏa Yến là một nỗi đau trong lòng Giang Khúc Phong.

Giang Khúc Phong lãnh đạm đáp lại: “Không CÓ.

Sau đó, Giang Khúc Phong lại gửi một tin nhắn: “Bí mật của ngươi bị phơi bày rồi!”

Trong nháy mắt này, trong đầu Sở Trần toát ra vài tin tức…

Bí mật nào bị phơi bày?

Thân phận của Liễu tỷ tỷ?

Hay là bí mật mình ngủ một giấc có thể tăng thực lực?

Hay là đề thi mô phỏng cho tiểu độc nữ là sách đã bổ sung và hiệu đính.

Hay là mình từng không cẩn thận nhìn trộm chị Đào…

Sở Trần trả lời; “Cái nào?”

Giang Khúc Phong: “…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui