Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

“Tông sư phía dưới, lui ra sau trăm mét.” Mộ Dung Thừa Phong trầm giọng mở miệng.

Mặc dù hiện giờ Thanh Phong Quan tụ tập võ giả các phái vượt qua ngàn người, thế nhưng, dưới đội ngũ tông sư khổng lồ của hai bên trận doanh, võ giả tông sư phía dưới, chỉ là gánh nặng.

Lời nói của Mộ Dung Thừa Phong vừa dứt, một người cuối cùng của đội ngũ phái Bắc Đẩu bất ngờ lui về phía sau.

“Sư huynh.” Tiểu sư đệ phục hồi tinh thần lại, đuổi theo: “Sư huynh chờ ta.”

Trạm Mục Tư chấn thanh nói: “Ta lui về phía sau trăm mét trước, nhìn xem phía sau còn

có viện quân của Cửu Huyền Môn hay không.”

Sư huynh thật sự quá tốt.

Trạm Mục Tư lui về phía sau, đồng thời cũng lên cao, chọn địa hình thuận lợi để xem cuộc chiến.

Hắn cũng không tin, chạy xa như vậy, Sở Trần còn có thể dùng thuật cách không khống chế vật để khống chế hắn, huống chi, hai ngày nay, Trạm Mục Tư mỗi ngày đều tôi luyện ý chí của mình.

Sở Trần muốn khống chế ta, cũng không dễ dàng như vậy… Trạm Mục Tư cười lạnh nhìn chằm chằm Sở Trần trên quảng trường xa xa.

Trong mắt đầy khinh bỉ.

Hắn sẽ không bao giờ ngã hai lần ở cùng một nơi.

Hắn có bản lĩnh đến!

Nội tâm Trạm Mục Ty đang kêu gào.

Theo lời nói của Mộ Dung Thừa Phong hạ xuống, võ giả phía trước lập tức thanh không hơn phân nửa.

Trên quảng trường, dưới ý bảo của Sở Trần, Thanh Phong đạo trưởng cũng dẫn đệ tử Thanh Phong Quan đi.

Xa xa có một đạo thân ảnh thở hổn hển chạy tới.

Chính là Trương Vận Quốc.

Hắn cùng đội ngũ cửu Huyền Môn cùng nhau đến dưới chân núi, sau đó đội ngũ tông sư của Cửu Huyền Môn đi trước một bước.

“Trương đạo trưởng, sao ngươi lại bị thương?” Sở Trần kinh ngạc mở miệng, theo lý thuyết, Trương đạo trưởng đi tới Cửu Huyền Môn chuyển cứu binh, sẽ không gặp phải tình hình nguy hiểm gì.

Trương Vận Quốc xấu hổ, lắc đầu: “Tôi không sao.”

“Sở Trần ca ca.” Một đạo thanh âm thanh thúy không linh.

Chị em Liễu gia đồng thời nhìn qua, một thiếu nữ váy xanh, khuôn mặt thuần mỹ, ánh mắt linh động như tinh linh, trong suốt vô cùng, đi về phía Sở Trần.

Khuôn mặt Sở Trần toát ra ý cười: “Tiểu Vô Ưu cũng tới.”

“Ngăn cũng không ngăn được.” Một bên, một người đàn ông vạm vỡ hình thể cực kỳ cường tráng cười nói, người này họ Lữ, tên Chính Phương, tông sư cấp bậc đỉnh phong, chính là vị Lữ sư thúc cửu Huyền Môn tu luyện gần như tự hại mình trong miệng Mạc

Vô ưu.

Tuy rằng đến từ Cửu Huyền Môn, nhưng Lữ Chính Phưo’ng cũng không có tập trung tu hành kỳ môn thuật, tu luyện chính là một môn ngoại công tương tự như Kim Chung Tráo, mỗi ngày đều rèn luyện thân thể của mình, Lữ Phương sư huynh, chính là một trong cửu đại sư phụ của Sở Trần, mạch chủ ‘Sơn’ mạch kỳ môn.

Đệ tử ‘Sơn’ mạch kỳ môn, cơ hồ đều am hiểu ngoại công như vậy.

Cửu mạch kỳ môn, mỗi một mạch am hiểu đều không giống nhau.

Phía sau Lữ Chính Phương, vài tông sư, đều là đại hán vạm vỡ, thoạt nhìn đều là tuyển thủ hình lực lượng.

Lữ Chính Phương hiển nhiên đối với Tiểu Vô Ưu sủng ái có thừa, trong lời nói toát ra sủng nịnh với cô.

Bây giờ cũng không phải là thời gian để ôn chuyện.

Trương Vận Quốc dẫn theo Mạc Vô Ưu cùng với chị em Liễu gia lui về phía bên kia quảng trường.

Mà lúc này, các phái tông sư do tam tông

dẫn đầu bước vào quảng trường.

“Liễu tiền bối.” Sở Trần nhìn Liễu Khai Hồng.

Liễu Khai Hồng khuôn mặt mỉm cười: “Lập trường của tôi, chính là lập trường của Bách Hoa Cung.”

Cũng là lập trường của hai đứa con gái bảo bối của tôi… Liễu Khai Hồng nội tâm thầm bổ sung một câu.

“Cung chủ Bách Hoa Cung Liễu Khai Hồng.” Trận doanh đối diện, có người nhận ra Liễu Khai Hồng, quát to ra tiếng: “ông ta đứng ở bên người sở Trần, xem ra, Cửu Huyền Môn cùng Bách Hoa Cung đã liên minh rồi.”

“Ha ha, Bách Hoa Cung lại dám mạo coi trời bằng vung, hậu quả chịu nổi sao?”

Mộ Dung Thừa Phong cũng nhìn chằm chằm Liễu Khai Hồng: “Bách Hoa Cung, muốn đối địch với giới võ giả?”

“Mộ Dung tiền bối.” Liễu Khai Hồng hai tay chắp lên: “Đối địch với giới võ giả, cái mũ cao này, tôi không đội nổi, chỉ là, sở Trần mỗi tuần đều sẽ ở y quán Liễu gia tôi chữa bệnh từ thiện, trong nhận thức của tôi, cậu ấy là một thiếu hiệp đức hạnh đủ cả, không nên bị đổi đãi như vậy.”

Trạm Vô Địch nở nụ cười: “Ý của ông là, Sở Trần là thiếu hiệp, mà chúng tôi là cường đạo.”

Liễu Khai Hồng ngẩn ra, ánh mắt liếc mắt nhìn người đối diện, ánh mắt nhìn hắn đã tràn ngập địch ý.

Nhiều lời vô ích.

“Cậu nói phải, vậy thì nói đi.” Liễu Khai Hồng gật đầu.

Nụ cười trên khuôn mặt Trạm Vô Địch ngưng đọng, ánh mắt lãnh duệ nhìn chầm chằm Liễu Khai Hồng.

Hắn cố ý nói như vậy, dự liệu Liễu Khai Hồng sẽ cúi đầu giải thích, nhưng không nghĩ tới, đối phương lại theo lời hắn gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui