Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Hơn nữa Sở Trần tin tưởng, tác dụng của nó tuyệt đối không chì có vậy, điểm này, từ thế lực của đảo cấm kỵ không chừa đường truy sát võ giả Chiến Long Đảo là có thẻ nhìn ra được.

Nhưng Trạm Mục Tư cũng không biết nó còn có tác dụng gì khác.

Hắn nhắn mạnh, Trạm Lôi Đình nói với hắn, ốc biến nhỏ liên quan đến việc cường giả Chiến Long Đảo có thế rời khỏi đảo cấm kỵ hay không.

Vậy thì càng không thế giao ốc biến nhỏ cho Trạm Mục Tư.

“Ta vẫn như cũ nghĩ không ra chính là, Lôi Đình hộ pháp vì sao lại giao cơ hội sống sót cho ngươi.” Sở Trần đánh giá Trạm Mục Tư, ý tứ rắt hiển nhiên, Trạm Mục Tư không đáng.

Trạm Mục Tư cảm giác lần nữa bị vũ nhục, lúc này mở miệng nói: “Người mạnh nhất Chiến Long Đảo tiến vào đảo cấm kỵ, Trạm Đồng Sơn, là ông nội của ta.”

Sở Trần giật mình, thì ra là như thế.

“Vậy thì ngươi đợi đi.” Sở Trần thu hồi ốc biển nhỏ.

Sắc mặt Trạm Mục Tư biến đối: “Ngươi…”

“Ngươi muốn đi tìm ông nội, ta cũng phải đi tìm chín sư phụ của ta, từ điếm này mà xem, mục tiêu của chúng ta giống nhau, cho nên, ốc biển nhỏ này ở trong tay ta cũng giống như vậy.” Sở Trần nói: “Có điều, ngươi phải có chuấn bị, nhiều nhất một tháng, ta sẽ ra biển, đến lúc đó còn phải để ngươi dẫn đường.”

Trạm Mục Tư không thế làm gì được, chỉ có thể tiếp nhận sự thật này.

Sau khi Sở Trần rời đi, trong phòng khôi phục yên tĩnh.

Trạm Mục Tư vô lực ngồi trên giường.

“Không có ốc biền, Chiến Long Đảo liền mất đi quyền chủ động.” Trạm Mục Tư nằm xuống, nhìn trần nhà lạnh như băng, hắn nằm thẳng.

Cuộc sống không còn ý nghĩa nữa.

???

Rời khỏi ngục giam, Sờ Trần nhìn thoáng qua ốc biền nhỏ

trong tay, hít sâu một hơi.

Nếu như nói vật này thật sự liên quan đến việc các sư phụ có thế từ đảo cấm kỵ đi ra, vậy anh càng phải nghiên cứu thật kĩ huyền bí trong đó.

Nhìn thoáng qua bóng đêm bên ngoài, Sở Trần vốn định trực tiếp về nhà, nhưng nghĩ lại một chút, vẫn là chặn một chiếc xe, đi tới trang viên Liễu gia.

Mấy ngày sau khi trận Thanh Phong Quan chấm dứt, Sở Trần vẫn được hai vị sư phụ đặc huấn, chỉ có thứ sáu đi qua y quán Liễu gia khám bệnh, hơn nữa còn biết được, Liễu Như Nhạn ỏ’ đêm trước đại chiến Thanh Phong Quan, thành công đột phá đến khí tức cảnh.

Cho dù là bên trong Bách Hoa Cung, cũng không có ai biết được tin tức này.

Tường vây quen thuộc, Sở Trằn lật qua.

Trèo tường, mấy đạo ánh mắt đồng loạt nhìn qua…

Anh ta đến rồi anh ta đến rồi… Liễu Thiên Thiên ở trong chòi nghỉ mát xem Đốc Vương Tâm Kinh, nội tâm liên tục phát ra thanh âm khẽ hô, nhìn chăm chú vào Sở Trần, đêm nay đến sớm vậy.

Liễu Như Nhạn đang cắt tỉa hoa cỏ trong hoa viên, mà trên bãi cỏ bày một cái giá vẽ, Liễu Mạn Mạn hai tay cầm bút, đang luyện tập bút pháp Song Tiên Nhập Thần, cô đã bước đầu nhập môn, thiếu sót chính là luyện tập nhiều lần, điếm này chí cỏ thể dựa vào chính mình.

Ánh mắt ba người đều rơi vào trên người Sở Trần.

Sở Trần làm sao trèo tường vào đây… Liễu Mạn Mạn nhìn phương hướng cửa hậu viện.

Quen rồi.

Khuôn mặt Sở Trằn toát ra nụ cười xấu hồ mà không mất lễ phép.

“Anh không phải là bị người đuổi giết chứ.” Liễu Mạn Mạn nói đùa, phá vỡ sự yên tĩnh.

Sở Trần đi tới, bất đắc dĩ buông tay: “Hiện tại võ giả các phái muốn đuổi giết của tôi, phỏng chừng có thể xếp hàng từ y quán Liễu gia đến Dược phấm Bắc Trần.”

“Thanh giả tự thanh.” Liễu Mạn Mạn nói: “Nhưng, lúc này Cửu Huyền Môn phỏng chừng nhảy xuống Hoàng Hà cũng không hết, nghe nói giới võ giả có hơn hai mươi vị Thái Sơn Bắc Đấu đức cao vọng trọng, liên danh phát thanh, yêu cầu Cửu Huyền Môn bởi vì chuyện đội ngũ Chiến Long Đảo bị tàn sát giải thích với giới võ giả.”

Liễu Như Nhạn gật đầu: “Bách Hoa Cung cũng được mời cùng nhau thảo phạt Cửu Huyền Môn.”

“Cha tôi sẽ không đồng ý đâu.” Liễu Thiên Thiên nói.

Sở Trần khóe miệng khẽ nhếch lên, hơn hai mươi vị Thái Sơn Bắc Đầu liên danh lên tiếng, đây là muốn định tội cho Cừu Huyền Môn.

“Anh đừng phớt lờ.” Liễu Mạn Mạn nghiêm túc nói: “Đám lão tiền bối này ngày thường không xuất hiện, nhưng lực thu hút của bọn họ trong giới võ giả rất mạnh, thật sự có thề mang đến cho mọi người rất nhiều phiền toái không cần

thiết.”

“Đúng rồi, bọn cũng đưa ra khẩu hiệu rằng công lý có thể đến muộn, nhưng họ sẽ không bao giờ vắng mặt.” Liễu Thiê Thiên từ trong chòi nghi mát đi ra, trong tay còn cầm Độc Vương Tâm Kinh, nhưng đâ sắp lật đến trang cuối cùng, đây chính là phần thượng của Độc Vương Tâm Kinh: “Sở Trần, nếu không anh trước tiên cho tôi phần hạ của Độc Vương Tâm Kinh, anh giũ’ lại Độc Vương Tâm Kinh mà nói, đám lão gia hỏa kia lại có thêm một lý do tìm anh gây phiền toái.”

Sở Trần nhìn cô một cái, cũng may mình cũng chuấn bị trước, lúc này lấy ra một quyền sách, đưa cho Liễu Thiên Thiên.

Thân thế Liễu Thiên Thiên giống như bị điện giật, không thể tin được, cô chỉ thuận miệng nói, không nghĩ tới Sở Trần thật sự mang đến.

Sau đỏ, Liễu Thiên Thiên mừng rỡ như điên, đi tới trước mặt Sờ Trần, hít sâu, hai tay thật cẩn thận tiếp nhận Độc Vương Tâm Kinh.

Phần thượng của Độc Vương Tâm Kinh làm cho Liễu Thiên Thiên được lựi không nhỏ, trận chiến Thanh Phong Quan kia, cô toàn bộ quá trình đứng ngoài quan sát, cảm nhận

được thật sâu thực lực của mình cùng cường giả giới võ giả thật sự khác nhau, muốn trong thời gian ngắn nhanh chóng táng lên, con đường tốt nhất chính là Độc Vương Tâm Kinh.

Đây chính là phần hạ của Độc Vương Tâm Kinh mà mình tâm tâm niệm niệm chờ đợi.

Liễu Thiên Thiên khẩn cấp nhìn thoáng qua, bỗng nhiên thần sắc ngây ngắn cả người.

Cuốn sách được viết trên bìa …


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui