Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Các đại môn phái, khí thế như cầu vồng, trong đó lão tiền bối chiếm đa số.

Ngay cả cường giả tam tông cũng bại trong tay Cửu Huyền Môn, chứ đừng nói bọn họ, luận thực lực mả nói, bọn họ tuyệt đối không phải là đối thủ của Sở Trần.

Nhưng hôm nay, bọn họ muốn luận về lai lịch!

Nói chung, cậy mình nhiều tuồi.

Bọn họ đều chắc chắn, nhiều lão tiền bối trong giới võ giả như vậy xông tới cửa, Sở Trần tuyệt đối không dám động thủ với bọn họ.

“Chúng ta là vì chính nghĩa mà đến.”

“Rất thích câu này, công lý có thể đến muộn, nhưng sẽ không bao giờ vắng mặt.”

“Tán thưởng cho Bạch Mi đạo trưởng phái Thanh Thành.”

Các môn phái, hùng hổ xông vào Tống gia.

An ninh Tống gia đã sớm được thông báo, đối với võ giả

hôm nay xông vào Tống gia, không đề ý tới, dù sao, bọn họ cũng ngán không được đám lão tiền bối này.

“Người đến thật nhiều a.” Phòng bảo vệ có hai nhân viên bảo vệ, một trong số đó cảm khái.

“Chú, chúng ta thật sự để cho bọn họ đi vào như vậy sao?” Còn có một gương mặt trẻ tuồi, là vừa mới từ nông thôn đi lên, được người trung niên lớn tuổi dẫn theo.

“Chỉ là những lão già như vậy, làm sao có thể là đối thủ của cậu ba chúng ta.” Bảo vệ lớn tuồi cưòi ha hả: “Cháu không biết, trước khi cháu đến, võ giả các môn phái từng xông vào Tống gia một lần, lúc ấy đội ngũ bảo vệ chúng ta dốc hết toàn lực ngàn không được, nhưng cậu ba vừa ra tay, cháu đoán xem thế nào?”

“Thế nào?” Cậu nhóc trẻ tuổi vội vàng hỏi, hắn đối với công việc bảo vệ cồng này rất bài xích, nhưng vừa nghe nói là làm bảo vệ ở Tống gia, hắn điên cuồng tới.

“Mấy trảm người a, ít nhất nám tràm người đi, tất cả đều bị cậu ba ném vào hồ Tống, cục diện kia, hoành tráng cỡ nào.”

Thanh niên trẻ tuồi kinh hãi: “Vậy… những người hôm nay, có thể hay khồng cũng bị ném xuống hồ Tống?”

“Thật khó nói, hôm nay đến là lão gia hỏa, ta cảm giác như là chạm vào đồ sứ.”

Đại sảnh Tống gia.

Bạch Mi đạo trưởng cùng đệ tử phái Thanh Thành đầu tiên đạp cửa xông vào.

Lúc đi về phía trước, Bạch Mi đạo trưởng ngây người.

Trên mặt bàn lại để không ít trái cây, cam, có lê, có bưởi, còn có dưa hấu đã bồ…

Lại còn có hoa quả chiêu đãi.

Chúng ta tới có phải Tống gia không?

Mọi người hai mắt nhìn nhau.

Ngược lại không có ai di chuyển những loại trái cây này.

Bọn họ đến thảo phạt Sở Trần, tuyệt đối không tiếp nhận ân huệ nhỏ này cùa Sở Trần.

Thậm chí có người cười lạnh, Sờ Trần sẽ không ngây thơ cho rằng, chuẩn bị một ít hoa quả, liền có thể làm nguôi lửa giận trong lòng chúng ta đi.

Có người đi tới, hung hăng xì một tiếng về phía hoa quả trên mặt bàn.

“Sở Trần đâu? Sao còn chưa ra?”

Vừa dứt lời, có người cất bước đi vào đại sảnh.

Người tới chính là Sở Trần, bên cạnh còn có Thiên Bảo đạo sĩ cùng Chu Đại Tráng.

Từng đạo ánh mắt sắc bén rơi vào trên người Sở Trần.

Khi cảm nhận được khí tức cường đại trên người ba người toát ra, không ít võ giả trong lòng đánh trống bỏ cuộc, có thể hay không quá kích động, ngộ nhỡ Cửu Huyền Môn thật sự động thủ.

“Lão tiền bối giới võ giả tới thật sự không ít.” Bên người sỏ’ Trần, khóe miệng Thiên Bảo đạo sĩ lạnh lùng, chỉ nói về bối phận, hắn cũng không nhỏ hơn võ giả ở đây.

“Thiên Bảo đạo sĩ, ngươi hẳn là rõ mục đích chúng ta tới.” Bạch Mi đạo trưởng trực tiếp đi thẳng vào vắn đề, ngữ khí sắc bén: “Chiến Long Đảo mặc dù cùng Cửu Huyền Mồn oán hận kéo dài, nhưng oán không phải đến chết, vì sao Cửu Huyền Môn lại thủ đoạn độc ác như thế, đẩy người vào chỗ chết!”

“Các ngươi ai có thề chứng minh, võ giả Chiến Long Đảo chết là do Cửu Huyền Môn gây ra?” Chu Đại Tráng thản nhiên hỏi ngược lại.

“A, đã sớm đoán được các ngươi sẽ nói như vậy.”

“Thật sự cho rằng chết không có chửng cớ là được rồi sao?”

“Đội ngũ Chiến Long Đảo dẫn đầu là Trạm Lôi Đình đứng đầu bảng xếp hạng tông sư, còn có cường giả Trục Lãng Tam Tiên. Trong thiên hạ, ngoại trừ Cửu Huyền Môn, còn có ai có thể giết được bọn họ?”

“Mặc dù chúng ta không tận mắt chứng kiến, thế nhưng, đây là đáp án mà đứa trẻ 3 tuổi đều có thể dễ dàng phân

tích ra.

Bạch Mi đạo trưởng cười lạnh: “Các ngươi đều nghe thấy thanh âm của võ giả sao? Không phải là suy đoán của hai người, đây là sự đồng thuận đạt được cùa cả giới võ giả. Hiện tại, các ngươi có thể nói một chút, phải làm thế nào cho võ giả các phái chúng ta một cái công đạo đi? Chúng ta không muốn sống một cuộc sống lo lắng mỗi ngày và có thể bị tàn sát bất cứ lúc nào. ”

“Chư vị quả nhiên nhìn rõ mọi việc.” Điện thoại của Sở Trần rung lên một chút, biết Giang Ánh Đào đã gửi video, lúc này mỉm cười: “Nhưng, tồi vừa mới nhìn thấy một video, không biết chư vị xem thế nào.”

Giang Ánh Đào tải video lên nền tảng là một nền tảng giao lưu tụ tập không ít võ giả.

Giờ này khắc này, các võ giả đều đang tập trung tình huống lão tiền bối các phái xâm nhập Tống gia, suy đoán kết quả cuối cùng, có người cảm thấy Sở Trần sẽ thỏa hiệp, có người suy đoán Sở Trần sắp đại khai sát giới.

Đột nhiên, một bài đáng mới xuất hiện, thu hút sự chú ý của nhiều người.

Chủ đề của bài viết rất nổi bật…

“Võ giả còn sống của Chiến Long Đảo chính thức lên tiếng, nói rõ chân tướng!”

Có người may mắn sống sót?

A, muốn lừa tôi nhắn vào, đừng mơ.

Nhưng vẫn có người theo bản năng nhấn vào, đồng thời mở video ra.

Bao gồm một vài võ giả hiện giờ ở đại sảnh Tống gia, cũng theo bản năng lấy điện thoại ra mờ ra xem.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui