Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Trình Viên Tường cố ý cắn thật mạng ba chữ “Sở thần y”, đối mặt với khối u tuyến giáp cỏ xu hướng xấu đi, một châm chữa bệnh, đây quả thực là vớ vần, Trình Viên Tường cảm giác Sở Trần quả thực đang vũ nhục chuyên môn của hắn.

Bắt đầu từ giờ khắc này, Trình Viên Tường quyết định, càng không cần nể mặt người thanh niên trước mắt này, hắn quả thực chính là một kẻ lừa đảo dựa vào chữa bệnh từ thiện!

“Mời!” Trình Viên Tường lạnh lùng mờ miệng, hắn đã khẩn cấp muốn vạch trần bộ mặt thật của Sở Trần.

Mọi người ở đây cũng rất ồn ào.

Bọn họ đều biết Sở Trần có danh hiệu “Sở Nhất Châm”, nhưng không nghĩ tới, dưới tình huống như vậy Sở Trần lại biết khoe khoang khoác lác.

“Các người nói Sở Trần có phải nói khoác hay không.” Trong đám người tự nhiên có một vài người có dụng tâm khác, lập tức nắm lấy CO’ hội mang tiết tấu: “Đây cũng không phải là cái gì đau thắt lưng đau chân, là khối u tuyến giáp thực sự, một mũi châm hiệu quả? Đùa giỡn sao?”

“Sở Trần còn tưởng rằng trước mắt này là bệnh nhân hắn

đã chọn ra trước sao?”

“Tôi hơi nghi ngờ liệu những gì tôi đã thấy trước đây có phải sự thật hay không.”

“Ha ha, tôi đã sớm nói, trên đời này sao lại có y thuật cao minh như vậy.”

“Tồi đã sớm nhìn thấu tất cả, hôm nay đặc biệt đi xem kịch.”

Liễu Khai Hồng nhíu mày, đám người có người đang cố ý mang tiết tấu, những lời vừa rồi cùa Sờ Trần khiến rất nhiều người vốn ủng hộ anh cũng không biết phản bác như thế nào.

Liễu Khai Hồng nhìn về phía Sở Trần, lấy hiểu biết của ông đối với Sở Trần, anh sẽ không phải là người bắn tên không đích.

Lúc này, Liễu Mạn Mạn đã lấy kim bạc ra.

Trình Viên Tường khóe miệng nhếch lên, bộ dáng xem kịch.

Người phụ nữ trung niên thấp thỏm bất an, nhưng, sâu trong nội tâm vẫn mơ hồ có chút chờ mong, nếu Sở Trần thật sự có thề dùng châm cứu chữa khỏi cho cô, cô liền có thể tránh khỏi rất nhiều thống khổ, cho dù Trình Viên Tường

hứa hẹn với cô sẽ trị bệnh cho cô.

“Các người cảm thấy, kim trong tay tôi thật sự không thể trị liệu cho bệnh nhân này sao?” Sở Trần bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi một câu.

Trình Viên Tường híp mắt cười: “Tôi mỏi mắt mong chờ.”

“Nếu hôm nay các ngươi có lòng như vậy đến trao đồi y thuật với tôi, không bằng đánh cược đi.” Sở Trần không vội vàng châm cứu: “Có dám đánh cược hay không.”

Người đàn ông họ Đàm nhất thời hứng thú: “Cậu nói xem.”

“Đừng nói là một châm, tôi thậm chí ngay cả châm cũng không cần, cũng có thể chũ’a khỏi cho bệnh nhân này.” Sở Trần nói: “Nếu như tôi làm được, mấy người các người, liền ở lại y quán Liễu gia làm trợ thủ một nàm.”

Vừa dứt lời, vài người trung niên mặc âu phục giày da thần sắc đều trầm xuống.

Bọn họ đều là những nhân vật trụ cột của các bệnh viện lớn, thu nhập cao, tầng lớp cao.

Để cho bọn họ làm trợ thủ trong y quán trung y mà bọn họ coi thường trong lòng, đây không thể nghi ngờ là nhục nhã

lớn lao đối với bọn họ.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Sở Trần có thể thắng.

“Nếu cậu không làm được.” Trình Viên Tường hỏi ngược lại.

“Nếu như tôi không làm được…” Sở Trần thản nhiên nói: “Tồi từ nay về sau không dùng châm ínữa, hơn nữa đến bệnh viện của các người làm thực tập sinh một năm.”

Toàn trưò’ng xôn xao!

Khuôn mặt Liễu Khai Hồng cũng đều biến đồi mạnh mẽ: “Sở Trần.”

Liễu Mạn Mạn nhìn Sở Trần, anh ta thật sự có lòng tin như vậy sao? Thế nhưng, anh ta lại nói ngay cả kim cũng không cằn, vậy anh ta dùng cái gì?

“Cậu không dùng châm, vậy cậu muốn dùng cái gì?” Người đàn ông họ Đàm cũng cảnh giác hỏi, ngộ nhỡ Sở Trần quay lại cầm dao phẫu thuật phẫu thuật cho bệnh nhân này, đó cũng là không cần châm, bọn họ chẳng phải là sẽ thua sao?

Sở Trần nhìn về phía Liễu Mạn Mạn: “Mạn Mạn, lại phiền cồ đi một chuyến, mang đàn trong lương đình vừa rồi tới.”

Dùng đàn?

Liễu Mạn Mạn ngây người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui