Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Cô bỗng nhiên nghĩ đến vừa rồi, thời điểm sỏ’ Trần ở chòi nghĩ mát đánh đàn phóng thích ra sát khí.

Sở Trần đàn, có thể giết người, cũng có thể cứu người?

Sở Trần gật đầu.

Liễu Mạn Mạn phục hồi tinh thần, lập tức xoay người đi tới.

Tất cả mọi người ở đây đều xôn xao.

Dùng đàn trị bệnh, quả thực chưa từng nghe thấy!

“Tôi không nghe lầm chứ, Sở Trần muốn dùng đàn trị bệnh?”

“Thiên hoang dạ đàm.”

“Âm nhạc có cảm hóa khối u không?”

“Xưa có Công Minh Nghi đánh đàn gảy tai trâu, nay có Sở Trần đánh đàn đối đầu với khối u.”

Ánh mắt Trình Viên Tường gắt gao nhìn chằm chằm Sở Trần, tựa hồ cũng rất không hiểu hành động của sỏ’ Trần: “Cậu chỉ dùng một cây đàn để chữa bệnh?”

Sở Trần mỉm cười: “Có dám cược hay không?”

“Cậu muốn cược cái gì tôi cược với cậu.” Người đàn ồng họ Đàm không chút do dự mở miệng, đánh đàn với khối u, quả thực là vớ vần.

Mấy người còn lại liếc nhau một cái.

“Nghe Trình viện trưởng.”

“Trình viện trưởng quyết định đi.”

“Đúng lúc, bệnh viện của tôi thiếu thực tập sinh, Sở Trần nàm đầu tiên liền đến bệnh viện của tôi đi, ha ha ha.”

Bọn họ đều rất ung dung.

Người bình thường đều biết kết quả của ván cược này, bọn họ chỉ coi như Sở Trần điên rồi.

Ánh mắt Trình Viên Tường nhìn chằm chằm Sở Trần, tựa hồ muốn từ trong vẻ mặt của anh nhìn ra chút gì đó.

Hắn không rõ vì sao Sở Trần lại chủ động đưa ra loại cá cược nảy.

Một lát sau, Trình Viên Tường bỗng nhiên tầm mắt híp lại,

chẳng lẽ Sỏ’ Trần cán bản là muốn quỵt nợ?

“Nói mà không có bằng chứng.” Trình Viên Tường nhìn chằm chằm Sở Trần mở miệng.

Khuôn mặt Sở Trần nhẹ nhàng biến ảo một chút, rất nhanh liền khôi phục bình thường, tất cả đều hoàn toàn bị Trình Viên Tường bắt được.

Quả nhiên là như thế!

Trình Viên Tường yên tâm rồi, đồng thời cười lạnh, lại muốn ở trước mặt hắn chơi loại thủ đoạn nhỏ này.

Trong mắt Trình Viên Tường, Sở Trần tựa hồ đâm lao phải theo lao.

Sở Trần do dự một chút: “Tất cả mọi người ở đây đều có thề làm người làm chửng, làm sao có thể nói mà không có bằng chứng.”

“Vậy cũng không được.” Người đàn ông họ Đàm chủ động cầm giấy bút tới, ríu rít viết nội dung đánh cược ra, sau khi xác nhận không sai, ký tên ở trên, may người còn lại cũng đều nhao nhao ký tên, giấy bút rơi vào trong tay Trình Viên Tường, Trình Viên Tường giơ giấy bút trong tay lên một chút: “Viết biên bản làm chứng.”

Nói xong, Trình Viên Tường tự mình viết tên xuống trước.

Cái hố mình đào ra, rưng rưng cũng muốn nhảy xuống đi.

Trình Viên Tường cười tủm tỉm đưa giấy bút cho sỏ’ Trần.

Sở Trần chần chờ một chút.

Người đàn ông họ Đàm cố ý khiêu khích: “Không phải cậu không dám chứ?”

“Vậy thì đặt cược đi.” sỏ’ Trần cầm lấy bút, viết tên mình.

Lúc này, Liễu Mạn Mạn đã trở về, phía sau có hai bảo vệ y quán đang nâng đàn.

Đàn cồ được bày biện.

Trình Viên Tường cười nói: “Có thề bắt đầu rồi.”

Đám người người đàn ông họ Đàm cũng nhịn không được đang cười trộm, dùng cầm trị bệnh, tên này đang suy nghĩ khác thường a.

Người phụ nữ trung niên cũng có chút bối rối, ngồi có chút luống cuống tay chân.

“Thả lỏng toàn thân là được, không cần căng thẳng.” Thanh âm Sở Trần truyền đến, thanh âm ôn hòa, khiến người phụ nữ trung niên có loại cảm giác an tâm khó hiểu.

Lúc này Sở Trần đã ngồi trước đàn cồ.

Rất nhiều ánh mắt tặp trung lại.

Đối diện đàn cồ, người phụ nữ trung niên hít sâu một hơi.

Tuy rằng rất hoang đường, nhưng cô hy vọng Sở Trần có thề thắng.

Trình Viên Tường cười tủm tỉm nhìn một màn này, theo hắn thấy, đây chính là một hồi trò cười.

“Đàn cồ nếu có thề trị bệnh, dao phẫu thuật của tôi có thể hát hay không?” Người đàn ông họ Đàm bật cười.

Mười ngón tay Sở Trần đặt trên dây đàn, chợt, một tiếng vang giòn vang lên, cả đại sảnh đều an tĩnh lại.

???


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui