Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Nhưng một trận khí tức không ồn định vừa rồi, rất rõ ràng là đột phá.

Thanh Phong đạo trưởng suy nghĩ một hồi, tròng mắt đột nhiên mở to tròn vo, giương mắt nhìn sỏ’ Trần, thanh âm run lên: “Thiếu chủ, người…khí tức cảnh?”

Sở Trần cũng thở phào nhẹ nhõm: “Không sai, nhìn chung cũng là đột phá a.”

Trước khi xuất phát đến biển đột phá đến khí tức cảnh, đây là suy nghĩ lớn của Sở Trần.

Mấy ngày nay, Sở Trần một mực vì mục tiêu này mà phấn đấu.

Chiều nay sẽ xuất phát đến biển, đột phá này, đến quá kịp thời.

Nhưng mà, Thanh Phong đạo trưởng nghe qua, thiếu chủ diễn xuất quá giỏi.

Nhìn chung cũng đột phá?

Thiên hạ hiện nay, nhìn toàn bộ giới võ giả, cũng chỉ có thánh nữ Liễu Như Nhạn Bách Hoa Cung, đột phá đến khí tức cảnh trước.

Thiếu chủ, lại trở thành người thứ hai.

Mấu chốt chính là, tuổi này của thiếu chủ, ở giới võ giả, là thuộc về một thế hệ trẻ tuổi, nhưng anh không chỉ là người nồi bật của thế hệ trẻ, còn trờ thành đỉnh phong của toàn bộ giới võ giả.

Quá nghịch thiên.

Thanh Phong đạo trưởng cả người run rẩy, kích động không gì sánh được.

Cái đùi này, hắn ôm.

Lúc Sở Trằn trở lại biệt thự Tống gia, đã là giữa trưa.

Vừa đẩy cửa tiến vào tồ ấm nhỏ, một đạo thân ảnh nhào tới, gắt gao ôm lấy Sở Trần.

Sở Trần cũng thuận tay ôm lấy, khẽ hôn mái tóc thơm mê người.

“Em tưởng anh bỏ đi mà không nói một tiếng.” Thanh âm Tống Nhan khẽ mang theo run rẩy, trong chốc phút mở mắt ra, Tống Nhan có loại cảm giác đột nhiên mất đi yêu nhất,

giờ khắc này cô không dám buông tay nữa.

“Em muốn ra biền với anh.”

Sờ Trần nắm tay Tống Nhan ngồi xuống sô pha: “Hoàn cảnh vùng biển biến ảo khó lường, trước khi bọn anh xuất phát cũng không biết phải đối mặt là cái gì, anh làm sao nỡ để cho em mạo hiềm.”

Sở Trần không cho Tống Nhan cự tuyệt, nắm chặt tay cô: “Ngoan ngoãn chờ anh, anh ra biển còn có một chuyện, chính là đón cha mẹ trở về, lúc bọn họ đi du lịch ỏ’ biển cũng xảy ra chút biến cố, anh hy vọng, chờ bọn họ cùng anh trỏ’ về, dược phẩm Bắc Trần ở kinh thành, đã đứng vững gót chân.”

Con ngươi Tống Nhan theo bản náng mở to một chút.

Bắc Trần kinh thành.

“Nhưng, em muốn ra biển…” Tống Nhan vẫn khẽ mím môi đỏ.

Hai tiếng sau, Sở Trần rốt cục thuyết phục Tống Nhan.

Thời gian đã đến buổi chiều.

Bên hồ Tống, Thiên Bảo đạo sĩ cùng Chu Đại Tráng đều đang chờ.

Sở Trần thu khí tức lại, anh đi tới trước mặt hai vị sư thúc, hai người cũng không có nhận thấy Được Sờ Trần đã đột phá đến khí tức cảnh.

“Đi đón Đạo Tôn người, sau đó xuất phát.”

Xe của Tiêu Phong đã chờ ở bên ngoài.

Sau khi lên xe, tiến về phía ngục giam.

Sở Trần đối với hoàn cảnh vùng biền hoàn toàn không biết gì cả, dưới loại tình huống này, đương nhiên phải cỏ người địa phương dẫn đường càng thêm thuận tiện.

Rất nhanh, Trạm Mục Tư được đưa ra ngoài.

Tự do rồi?

Trong nháy mắt Trạm Mục Tư bị dẫn ra, thần sắc có chút bối rối, trong khoảng thời gian này, mỗi ngày hắn đều lo lắng đề phòng, sợ cường giả Thiên Ngoại Thiên ở bên cạnh đột nhiên bộc phát, cho hắn một mũi tên.

“Chúng tôi đã sẵn sàng ra biển, ngươi tương đối quen thuộc với môi trường biển, vì vậy ngươi tốt hơn hết nên thể hiện đầy đù giá trị của mình.” Sở Trần nói: “Nếu không, chúng ta chì có thể đưa ngươi trở về tiếp tục ỏ’ lại chỗ này.”

Khuôn mặt Trạm Mục Tư biến đồi, vội vàng vỗ ngực: “Các người yên tâm, tồi bảo đảm, dưới tình huống không có đụng phải địch mạnh, chuyến đi biển của chúng ta, sẽ không xuất hiện bất kỳ nguy hiểm gì.”

Cái loại ngày hoàn toàn mất đi tự do này, Trạm Mục Tư không muốn đối mặt nữa.

Nhất là, bên cạnh còn có một nhân vật nguy hiểm như hồ rình mồi, tùy thời có thể đụng phải tường sắt, vọt vào lấy tính mạng của hắn.

Vì thế, Trạm Mục Tư nhiều lần bảo đảm.

Sở Trần và Liễu Như Nhạn hẹn gặp mặt là bến tàu vùng biến Minh Châu.

Tiêu Phong lái xe, một nhỏm mấy người đi thẳng tới sân bay.

Trước khi đến sân bay, sỏ’ Trần liên lạc với Giang Ánh Đào, Giang Ánh Đào nói cho Sở Trần biết vị trí đại khái hiện tại của cô, nhưng cồ vẫn như cũ không có bất kỳ chút tin tức nào về cha mẹ Sở Trần.

Cha mẹ Sờ Trần, tựa hồ trực tiếp biến mất ờ vùng biền mênh mông.

Sở Trần chì có thể đè lo lắng trong lòng xuống, từ Dương Thành bay tới Minh Châu.

Lúc máy bay hạ cánh, bóng đêm đã tối, bốn người Sở Trần, Thiên Bảo đạo sĩ, Chu Đại Tráng cùng với đoàn người Trạm Mục Tư đi ra khỏi sân bay, cỏ người từ sớm nghênh đón, hành trình của bọn họ, nửa đoạn đầu, Sờ Trần đều dùng quyền lực Cục đặc chiến, một đường thông hành không trở ngại.

Bến tàu vùng biển Minh Chủ, một chiếc thuyền lớn cập cảng vào bờ.

Sở Trần vừa xuống xe, gió biền thổi tới, đồng thời, truyền đến một cỗ khí tửc quen thuộc, Liễu tỷ tỷ cũng đã đến.

Một thân áo đỏ quần dai, khuôn mặt đeo lụa mỏng, mông lung che mặt, trước khi tới đây, Sở Trần đã cùng Thiên Bảo đạo sĩ Chu Đại Tráng nói trước, hai người cũng không bất ngờ, hai bên gật đầu ra hiệu, xem như đã chào hỏi.

Bước ra khỏi vùng biển, mấy người bọn họ chính là chiến hữu.

“Xuất phát thôi.” Sở Trần cũng không mơ hồ, trực tiếp trầm giọng mở miệng, nám người leo lên thuyền lớn.

Ra biển!

Sở Trần nhìn ra vùng biển mênh mông.

Tâm trạng phức tạp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui