Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Anh vẫn cho rằng, cha mẹ chỉ là thương nhân bình thường, nếu không muốn nói bọn họ đặc biệt mà nói, bọn họ chính là tinh anh trong giới kinh doanh, đại năng trong giới thương nhân.

Nhưng trước khi ra biền, lần đầu tiên từ trong miệng nhị thúc biết được, bọn họ còn là võ già.

Hiện tại càng thêm khiếp sợ chính là, bọn họ lại trong thời gian ngắn, quét sạch thế lực hải tặc hoành hành vùng biển.

Không chỉ như thế, còn hợp nhất thế lực hải tặc sử dụng riêng.

Cha mẹ thật lợi hại.

Nhưng họ muốn làm gì?

Không đợi Sở Trần hỏi, tin nhắn của Giang Ánh Đào đã gửi đến: “Mục tiêu của bọn họ là Thiên Ngoại Thiên, Sở thúc vừa mới quyết định, hai ngày sau, suất lĩnh đám hải tặc này, tiến công Chiến Long Đảo.”

Sở Trần trố mắt đứng nhìn.

Anh vốn tưởng rằng cha mẹ ở vùng biền ngồi du thuyền xảy ra chuyện, không nghĩ tới bọn họ lại đang chơi một ván cờ lớn.

“Cha mẹ tôi đều là võ giả cảnh giới gì?” Sở Trần vội vàng hỏi, có thể trong thời gian ngắn, tung hoành vùng biển, vượt qua chông gai, đánh đâu thắng đó, sỏ’ Trần có thể đoán được thực lực của bọn họ.

Quả nhiên, Giang Ánh Đào lập tức hồi phục: “Sờ thúc là khí tức cảnh.”

Không ngoài dự đoán.

Sở Trần cảm thán, cha mình thật sự khiêm tốn rồi.

Giới võ giả, nhưng chưa từng có người truyền qua cái tên Sở Hạo Trúc này.

“Mà Sở phu nhân, không phải võ giả.” Giang Ánh Đào bổ sung.

Sờ Trần giật mình.

Điều này là hoàn toàn ngoài dự liệu của mình.

Cha lại dẫn theo mẹ khồng phải võ giả chinh chiến vùng

biển…tim thật lớn a!

Giang Ánh Đào hỏi về tình huống của Chiến Long Đảo.

Sờ Trần lập tức trả lời: “Bên trong Chiến Long Đảo, khí tức cảnh trước mắt tổng cộng có 8 người, trừ chuyện đó ra…” Sở Trần nhanh chóng thông báo tình huống Chiến Long Đảo cho Giang Ánh Đào.

Tin nhắn cuối cùng Giang Ánh Đào nhắn cho Sở Trần là, Sở Hạo Trúc ấn định thời gian cuối cùng tiến công Chiến Long Đảo vào lúc rạng sáng hai ngày sau đó.

Sở Trần cất điện thoại, hít sâu một hơi.

Rạng sáng Môn ngày sau, chính là lần đầu tiên bọn họ đối mặt với Thiên Ngoại Thiên.

Đến lúc đó, nội ứng ngoại hợp, bắt được võ giả Thiên Ngoại Thiên trong Chiến Long Đảo.

Sở Trần thông báo tình huống vừa mới nhận được cho ba người Liễu Như Nhạn.

Thiên Bảo đạo sĩ nhất thời vui mừng: “Tốt quá rồi, nếu như công kích bên ngoài có thề thành công hấp dẫn chú ý của Thiên Ngoại Thiên, chúng ta liền có đủ cơ hội thi triển

quyền cước.

Liễu Như Nhạn mỉm cười nhìn Sở Trần: “Lần này, ngươi chính là cha con ra trận.”

Sở Trần cũng thật không ngờ, mình chờ đợi lâu như vậy, sắp gặp mặt cha mẹ, sẽ ỏ’ dưới cảnh tượng như vậy.

Đương nhiên, nội tâm Sờ Trần rất chờ mong.

Kế tiếp, Liêu Như Nhạn tỏ vẻ muốn đi ra ngoài một chuyến, tìm hiểu tin tức, trọng điểm là về sự mất tích của mấy đội ngũ đêm qua, phương diện Thiên Ngoại Thiên sẽ ứng phó như thế nào.

Lần này, Thiên Bảo đạo nhân và Chu Đại Tráng đều hai tay

tán thành.

Bọn họ tuy rằng không biết Liễu Như Nhạn dùng thủ đoạn gì, nhưng không thể không thừa nhận, nếu đổi lại là bọn họ, không làm được trình độ này của Liễu Như Nhạn.

Thiên Bảo đạo sĩ cùng Chu Đại Tráng cũng chia làm hai đường, Thiên Bảo đạo sĩ phụ trách tuần tra gần Thiên Long trang, tránh xảy ra tình huống ngoài ý muốn, mà Chu Đại Tráng thì cùng Sở Trần lần nữa đi tới hầm ngầm.

“Sờ thiếu hiệp.”

Khi thân ảnh Sờ Trần vừa xuất hiện trong hầm, Trạm Vũ liền kích động đứng lên, ánh mắt nhìn về phía Sở Trần.

“Thiên Long trang tùy thời có thể phát sinh chiến đấu, cho nên, các ngươi thu dọn một chút, người bị thương, cùng với già trẻ lớn bé tất cả đều đi theo chúng ta, lên thuyền chờ, tùy tình huống tiến hành định đoạt bước tiếp theo.”

Trạm Vàn giãy dụa đứng lên: “Thân thể của tôi gần như khôi phục rồi, tôi có thề ờ lại, tuy rằng không giúp được quá nhiều, nhưng chạy việc vặt gì đó, tôi có thể đảm nhiệm.”

Sở Trần ngược lại không có ý kiến, người trẻ tuồi, dưới tình huống gia viên bị xâm lấn, có thể có dũng khí này đó là

chuyện tốt.

Bà bà sáu ngón cũng muốn ỏ’ lại, nhưng Sở Trằn cự tuyệt.

“Tiên Tiên, chú đưa mọi người đển nơi an toàn trước.” Sờ Trần mỉm cười ôm lấy Tiên Tiên.

Thần sắc Tiên Tiên sợ hãi bắt lấy cồ áo sỏ’ Trần, xoay quanh trong đầu cô bé chú Sở chính là người so với Diêm vương gia còn hung dữ hơn, không có cách nào xỏa đi.

Trạm Mục Tư rất nhanh cũng triệu tập trẻ con trong Thiên Long trang cùng với những người bị thương được cửu từ bên ngoài ngày hôm qua, khi nghe được Sở Trần muốn đưa bọn họ lên thuyền, bọn họ đều kích động không thôi.

Trong khoảng thời gian này, là ngày đen tối của Chiến Long Đảo.

Người Chiến Long Đảo, nằm mơ cũng muốn thoát khỏi Chiến Long Đảo, thế nhưng, có thề thành công chạy trốn, lại càng ít.

Người Chiến Long Đảo bị bắt làm nô dịch, giam cầm, tàn sát…

Bọn họ ngẩng đầu, phảng phất vĩnh viễn cũng không nhìn

thấy trời nắng.

Từng đạo ánh mắt đều rơi vào trên người Sở Trần.

Kích động đồng thời, ánh mắt mang theo một tia phức tạp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui