Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Ánh mắt Trạm Hữu chậm rãi đảo qua tất cả mọi người, ánh mắt mang theo vài phần bi thương: “Các ngươi có phải đều cảm thấy, mình cỏ thề sẽ trỏ’ thành một nửa may mắn còn sống sót hay không? Nếu đỏ là sự thật, ta lấy làm hồ then cho các ngươi.”

Trạm Hữu không liếc mắt nhìn những người này một cái nữa, ánh mắt dừng về phía cửa động, cửa động đêm khuya, dựa vào ánh tráng yếu ớt hiếm có.

“Ta muốn hỏi ngươi, khi sinh mệnh của ngươi, lấy hy sinh tôn nghiêm làm đại giới, hy sinh huynh đệ chiến hữu bên cạnh làm đại giới đổi trở về, lương tâm của các ngươi cỏ thể bị tra tấn hay không?”

Võ giả trẻ tuồi nắm hai tay, vết roi nóng bỏng, thanh âm mơ hồ run rẳy: “Tôi…chì muốn sống.”

“Ai không muốn sống.” Trạm Hữu tức giận nhìn võ giả trẻ tuổi. “Nếu hôm nay ngươi đầu hàng Thiên Ngoại Thiên, sống sót, khi ngươi đi ra ngọn núi này, nhìn thấy võ giả chiến đấu tàn sát người khác, ngươi sẽ làm như thế nào? Ngươi sẽ làm gì khi ngươi nhìn thấy những người khác đùa giỡn với người phụ nữ Chiến Long Đảo? Ngươi sẽ làm gì khi ngươi nhìn thấy những người khác sử dụng Chiến Long Đảo như một nô lệ đề xúc phạm và đùa giỡn?”

Âm thanh như sấm sét.

Võ giả trẻ tuồi trong đầu nồ vang.

Hắn không dám tưởng tượng hình ảnh như vậy.

“Ngươi có thể làm được, thờ ơ sao?” Trạm Hữu nở nụ cười: “Nếu như ngươi có thể, ngươi hiện tại lập tức đi ra ngoài đầu hàng, lão phu tuyệt đối khồng ngăn cản ngươi.”

“Tồi…” Thân hình võ giả trè tuổi kịch liệt run rẩy.

Nếu hình ảnh đỏ thực sự xảy ra trước mặt hắn, hắn cỏ thể thờ ơ không?

Hắn khổng thể!

“Nếu như ngươi không thể làm được, người khác khi dễ người thân của ngươi, ở một bên tươi cười nghênh đón, vỗ tay, vậy thì câm miệng cho lão phu!” Trạm Hữu nhìn chằm chằm võ giả trẻ tuồi: “Bỏ’i vì, đến lúc đó, ngươi cũng phải chết.”

“Thay vì mất hết tôn nghiêm, bị người lăng nhục rồi lại bị giết, vì sao không liều hết giọt máu cuối cùng, cùng bọn họ tử chiến đến cùng?”

Câu nói cuối cùng của Trạm Hữu vang vọng trong sơn động.

Võ giả trẻ tuổi ngã ngồi trên mặt đất.

Ngơ ngác, không nhúc nhích, một lát sau, gào khóc.

Hắn hoàn toàn sụp đồ.

Lời nói của Trạm Hữu giống như sấm sét vang vọng màng nhĩ của tất cả mọi người trong sơn động.

Như sấm bên tai.

Không ít người mặt xấu hồ.

Từng người nhao nhao đứng lên.

“Hữu hộ pháp nói đúng, quê hương của chúng ta đã bị chiếm lĩnh, chẳng lẽ còn muốn bị chà đạp tôn nghiêm sao?”

“Khi tất cả võ giả Chiến Long Đảo đều mất đi ý chí phản kháng, đó mới là sự sụp đồ thật sự của Chiến Long Đảo.”

“Đầu hàng, đại khái là hình ảnh Thiên Ngoại Thiên muốn nhìn thấy nhất.”

“Cảm ơn Hữu hộ pháp đã đánh tôi, tôi cảm thấy xấu hồ vì ý nghĩ đầu hàng vừa mới sinh ra trong nháy mắt.”

“Đều do Trạm Bố Vàn, sợ chết, tôi thiếu chút nữa đã quên, hắn chính là nhân vật cùng nồi dang với Trạm Mục Tư, được xưng là song thiếu Trạm thị.”

Song thiếu ở đây, đương nhiên là nghĩa xấu

Lúc này Trạm Bố Văn tựa hồ cũng nghĩ đến Trạm Mục Tư, khóc đỏ mắt: “Sớm biết, tồi cũng nên đi theo Trạm Mục Tư rời khỏi vùng biền, đi tới đất liền, là có thề tránh thoát một kiếp này.”

“Ngươi chẳng lẽ không biết, Thiên Ngoại Thiên cũng phái người đến đất liền sao?” Trạm Hữu nhìn chằm chằm Trạm

Bố Ván, lạnh lùng nói: “Đám người hộ pháp Trạm Vô Địch, đều đã bị giết, chì cỏ Trạm Mục Tư không rõ tung tích.”

“Hắn nhất định là đầu hàng Thiên Ngoại Thiên rồi!” Trạm Bố Văn ngẩng đầu: “Tôi hiểu rõ hắn, dưới loại tình huống này, hắn nhất định sẽ đầu hàng.”

Suy bụng ta ra bụng ngươi, nếu là mình, cũng sẽ đầu hàng.

Trạm Bố Văn chỉ là muốn nói cho mọi người biết, người sẽ sinh ra ý nghĩ đầu hàng, tuyệt đối không chỉ có một mình Trạm Bố Văn.

“Ai nói tôi sẽ đầu hàng a!”

Một thanh âm đột nhiên từ bên ngoài cửa động truyền đến.

Trong nháy mắt này, võ giả trong sơn động giống như chim sợ cành cong nhao nhao đứng lên, khuôn mặt biến sắc, cảnh giác nhìn chằm chằm hướng cửa động.

Ba đạo thân ảnh từ bên ngoài đi vào.

Chính là ba người Trạm Mục Tư.

“Ai!” Trạm Hữu bắt chặt roi dài, đứng ở phía trước, nhìn chãm chú về phía trước.

“Hữu hộ pháp, là tôi, Trạm Mục Tư.” Trạm Mục Tư mở miệng, hai người bên cạnh cũng vội vàng nói: “Tôi là Trạm Văn, Trạm Vũ.”

“Mục TƯ ca?” Trạm Bố Vàn không thể tin đứng lên: “Sao anh lại ở đây?”

Vừa rồi mới nhắc tới Trạm Mục Tư không rõ tung tích, trong nháy mắt hắn liền xuất hiện.

Điều này khiến người ta cảm thấy một chút không thực tế.

Trạm Hữu cũng kích động: “Trạm Ván Trạm Vũ, các ngươi không có việc gì là tốt rồi!”

Mặc dù cùng là Trạm thị, nhưng quan hệ giữa Trạm Hữu và Trạm Ván Trạm Vũ càng thêm thân thiết.

Đương nhiên, Trạm Mục Tư chính là cháu ruột của đảo chủ, sự xuất hiện của hắn cũng khiến người ta phấn chấn trong nháy mắt.

Nhưng một giây sau, một thanh âm bỗng nhiên vang lên…

“Các ngươi không phải đã đầu hàng Thiên Ngoại Thiên Rồi chứ.”

Vừa dửt lời, trong sơn động nhất thời an tĩnh.

Ánh mắt đều rơi vào trên người Trạm Mục Tư.

Đúng vậy, đây chính là Trạm Mục Tư, một trong hai cánh tay của Trạm thị.

So sánh bộ dạng sụp đồ vừa rồi của Trạm Bố Vàn, giờ phút này Trạm Mục Tư vẻ mặt trầm ổn rất dễ khiến người ta liên tưởng đến hắn đã đầu nhập vào Thiên Ngoại Thiên.

“Đầu hàng? Không tồn tại.” Trạm Mục Tư chấn thanh nói: “Tôi mời trợ thủ, từ lối đi bí mật sau những tảng đá phía sau vách đá tiến vào Chiến Long đảo, cứu chị dâu Phương Lệ Tiên Tiên, sau đỏ đến Thiên Long trang, đoạt lại quyền khống chế Thiên Long trang, hiện tại, chúng ta phải liên hợp

phân tán lực lượng Trạm thị bốn phía Chiến Long Đảo, nhất cử phản công, đoạt lại Chiến Long Đảo.”

Bên trong hang đá, lặng ngắt như tờ.

Rất lâu.

Trạm Bố Văn cẩn thận mở miệng: “Mục Tư ca, anh…sao chứ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui