Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

“Thắng rồi!”

“Chúng ta thắng rồi!”

Võ giả Trạm thị nước mắt lưng tròng, kích động vô cùng, bọn họ đều đã chuẩn bị tâm lý liều chết cho trận chiến, tuyệt đối không ngờ, Thiên Bào đạo sĩ lại cho bọn họ một bất ngờ thật lớn như vậy, bỗng nhiên lật bàn, đánh bại Vạn Ba Nam.

Giờ khắc này, võ giả Trạm thị huy động nắm tay, phấn thanh hô to.

Bọn họ không có biến Thiên Bảo đạo sĩ đến từ Cửu Huyền Môn trở thành người ngoài, giờ này khắc này ở trong lòng bọn họ, Cửu Huyền Môn, có ân tình ngập trời.

“Anh em, giết!” Có người hồ to, nhao nhao rút đao.

Đội viên tuần tra Thiên Ngoại Thiên gặp phải Ngũ Lôi Phù công kích ngã trên mặt đất còn chưa kịp bình tĩnh lại, đã gặp phải đám võ giả Trạm thị này giống như sỏi đói trùng kích.

Toàn quân bị diệt.

Người sống sót duy nhất, chính là đặc phái viên của bọn

họ, Vạn Ba Nam.

Nhưng, Vạn Ba Nam sau khi gặp phải trọng thương cũng chỉ còn lại có nửa cái mạng, ngã trên mặt đất, hấp hối.

“Giữ lại con mồi này, nói không chừng còn có thể hấp dẫn những con mồi khác.” sỏ’ Trần lên tiếng, ngán cản một kích trí mạng của Thiên Bảo đạo sĩ đối với Vạn Ba Nam.

Thiên Bảo đạo sĩ gật đầu.

Sờ Trần lập tức ra tay, vung tay lên, hơn mười cây kim bạc châm vào trên người Vạn Ba Nam.

Vạn Ba Nam vừa mới từ trong thống khổ của Trấn Hồn Phù hồi phục lại, giò’ phút này kim bạc đâm vào, nhất thời đau đến gầm gừ kêu to, ánh mắt đều đỏ lên, sau đó liên tục lán vài vòng trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.

“Trói hắn lại, áp giải vào hầm ngầm, tối nay, thấm vấn thêm một phen.” Sở Trần mở miệng, loại chuyện này võ giả Trạm thị đương nhiên sẽ làm thỏa đáng, bao gồm cả dọn dẹp chiến trường.

Ngay cả đặc phái viên Thiên Ngoại Thiên cũng ngã xuống Thiên Long trang.

Giờ khắc này, nội tâm của võ giả Trạm thị một lần nữa nhen nhóm hy vọng.

“Có lẽ, Chiến Long Đảo, thật sự có hy vọng đuổi võ giả Thiên Ngoại Thiên ra ngoài.”

“Cửu Huyền Môn, mang đến cho chúng ta hy vọng.”

“Chúng ta đã từng là ếch ngồi đáy giếng, cho rằng mình thiên hạ vô địch, không đề bất kỳ môn phái nào trên đời này vào mắt.”

“Hôm nay, là Cửu Huyền Môn cứu chúng ta, nếu như chúng ta có thể chống đỡ được một kiếp này, Trạm thị Chiến Long Đảo, sẽ coi Cửu Huyền Môn mãi mãi là bạn, có thể giúp không tiếc mạng sống.”

Xa xa, một bộ áo đỏ lướt tới, đứng ở một bên Sở Trần.

“Không có đội tuần tra Thiên Ngoại Thiên khác.” Liễu Như Nhạn mở miệng, sau khi bắt đầu chiến đấu, Liễu Như Nhạn đi dạo một vòng xung quanh.

Quả nhiên rất phù hợp với đặc chắt con mồi.

Sở Trần mỉm cười, nhìn thoáng qua sắc trời dần dần tối sầm lại, chiến ý trong mắt nồng đậm lên: “Còn có một ngày,

chính là thời điểm chính thức tiến công Thiên Ngoại Thiên, không biết còn con mồi nào đến Thiên Long trang hay không.”

Tám đặc phái viên của Thiên Ngoại Thiên đã tồn hại một người.

Nếu như có thể trước khi đại chiến tiến đến, lại chém thêm một đặc phái viên, phần thắng của bọn họ sẽ càng lớn.

Ta còn một lo lắng.” Liễu Như Nhạn nói: “Đặ phái viên khí tức cảnh Thiên Ngoại Thiên, số lượng hơn xa chúng ta, dù cho cộng thêm bốn tông cường giả bị nhốt, chúng ta cũng so ra kém Thiên Ngoại Thiên. Điều gì sẽ xảy ra nếu đặc phái viên của họ hỗ trợ kịp thời?”

Sở Trần trầm ngâm.

Anh cũng đã suy nghĩ qua vấn đề này, cũng hỏi qua Giang Ánh Đào.

Giang Ánh Đào bảo đảm với anh, thời điểm bọn họ tiến công Chiến Long Đảo, Thiên Ngoại Thiên tuyệt đối sẽ không có trợ giúp.

Đương nhiên, Giang Ánh Đào chỉ là thuật lại lời nói của cha Sở Trần.

“Yên tâm đi, bọn họ tuyệt đối sẽ không có trợ giúp.” sỏ’ Trần chính sắc nói: “Ta dám bảo đảm.”

Đến lúc này, anh chỉ có thể vô điều kiện lựa chọn tin tưởng cha.

Liễu Như Nhạn giật mình, nghi hoặc nhìn thoáng qua Sở Trần, cồ nghĩ không ra Sở Trần nói những lời này.

Chẳng lẽ Sở Trần còn có hậu thủ mà mình không biết?

Đồng tử Liễu Như Nhạn hơi co rụt lại, tên này, quá mức cao thâm khó lường đi.

Màn đêm bao phủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui