Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Nhìn Sỏ’ Trần xa xa, ánh mắt Thiên Bối lão nhân cực kỳ vui mừng.

Đồng thời, như trút được gánh nặng.

Tộc Bối thị mang theo sứ mệnh hơn một ngàn nám, rốt cục hạ màn.

Trận tai họa lơn snày trì hoãn hơn một ngàn nám, cuối cùng bời vì một thanh niên hơn một ngàn năm sau hoành không xuất thế, biến mất.

Từ nay về sau, tộc Bối thị, cũng có thể rời khỏi vùng biền, tự do tự tại.

Ánh mắt Thiên Bối lão nhân nhìn về phía 36 đặc phái viên Thiên Cương ngã xuống đắt.

Bối thị cùng Từ thị hơn một ngàn năm số mệnh dây dưa, bắt đầu từ hôm nay, cũng hoàn toàn kết thúc.

Đương nhiên, Thiên Bối lão nhân giờ phút này trong đầu nghĩ, sẽ không phải là chém tận giết tuyệt đối với Từ thị, cụ thề xử lý Từ thị Thiên Ngoại Thiên như thế nào, ông cũng không động, giai cho cháu ngoại Sò’ Trần.

“Hạo Trúc, chúng ta có thể về hưu rồi.” Thiên Bối lão nhân cười ha ha

Khuôn mặt Sở Hạo Trúc cũng lộ ra ý cười.

Cảnh giới thần biến.

Mặc dù cách ngày đó còn thời gian hơn một năm, nhưng trên đời nay, đã không còn ai có thể uy hiếp đến an toàn của Sở Trần.

Một kiếp kia của Sờ Trần, cũng nên biến mất đi.

Sở Hạo Trúc nhìn Thiên Bối lão nhân.

Thiên Bối lão nhân hiểu được ý tứ của Sở Hạo Trúc, lấy gia thế, thực lực của Sỏ’ gia, dưới tình huống bình thường, đương nhiên không có khả náng đưa Sở Trần vào Cửu Huyền Môn tu hành. Nhưng năm đó, Thiên Bối lão nhân từng dùng bảo vật của tộc Bối thị dòm ngó thiên cơ, tương đương với thuật bói toán, tính đến lúc Sở Trần 25 tuồi, sẽ có một hồi kiếp nạn lớn, trong đó còn có các loại quẻ tượng.

Cuối cùng, Sở’ Trần tiến vào Cửu Huyền Mồn.

Lúc ấy, Thiên Tiêu tồn giả cũng vì Sở Trần tính toán một

quẻ, kết quả cũng như thế.

Sở Trần, sống không quá 25 tuồi.

Bọn họ dùng hết toàn lực, bồi dưỡng Sở Trần trỏ’ thành thiên chi kiêu tử, Sở Trần cũng không phụ kỳ vọng của bọn họ.

Trước ngày hôm nay, trong lòng Sở Hạo Trúc vẫn có nghi vấn, không biết vì sao Cửu Huyền Môn là mấu chốt của Sở Trần độ kiếp.

Bây giờ hiểu rồi.

Nếu như Sở Trần không vào Cửu Huyền Môn, không có kỳ ngộ này, hôm nay không có khả náng niết bàn, đứng ở giới vồ giả đỉnh phong.

“Kiếp chính là kiếp, sẽ không biến mất.” Thiên Bối lão nhân nói: “Chẳng qua, Trần Trần hiện giờ, có vốn liếng càng thêm cường đại, đi đối mặt với một hồi kiếp nạn không biết kia mà thôi, cũng giống như hôm nay, Thiên Ngoại Thiên mang đến cho giới võ giả một hồi đại nạn này, cho dù trì hoãn hơn một ngàn năm, một kiếp này, vẫn là đến, vô cùng may mắn, có Trần Trần ngăn cơn sóng dữ, hóa giải kiếp nạn.” Thiên Bối lão nhân mỉm cười: “Ta tin tưởng, đến lúc đó, nó cũng có thể gặp dữ hóa lành, thuận lợi độ kiếp.”

Đối với đại kiếp nạn 25 tuồi, chưa từng có người nói qua với Sở Trần, Sở Trần đương nhiên không biết, hiện tại, Sở Trần đối mặt với võ giả Từ thị Thiên Ngoại Thiên.

Sờ Trần có chút đau đầu.

Sự tàn bạo của Thiên Ngoại Thiên, anh đã tận mắt chứng kiến.

Nếu để cho một đám người thực lực cường đại như vậy, rời khỏi vùng biển, tất nhiên nhấc lên gió tanh mưa máu.

Nhưng mà, ngược lại, nếu đế cho Sở Trần giết chết tất cả bọn họ… Sở Trần quả thật không làm được.

Nếu như anh thật sự như thế, vậy cùng Thiên Ngoại Thiên,

có gì khác nhau.

Ánh mắt Sở Trần nhìn lướt qua 36 đặc phái viên Thiên Cương, giờ phút này có một bộ phận nhỏ khoanh chân ngồi trên mặt đất, ý đồ vận khí chữa thương, nhưng lại tuyệt vọng phát hiện, bọn họ bị thương so với tưởng tượng của bọn họ còn nghiêm trọng hơn, nhất là lực lượng cắn lại, đều phế đi một thân tuyệt học của bọn họ.

Có thể nói, 36 đặc phái viên Thiên Cương này, từ nay về sau, rất khó khôi phục đến trạng thái đỉnh phong.

Sở Trần ngẳng đầu lên, nhìn xa xa, đặc phái viên Thiên Ngoại Thiên còn lại.

“Sở thần tiên, tha mạng!”

Khồng ít đặc phái viên Thiên Ngoại Thiên trực tiếp quỷ xuống, thậm chí còn gọi Sở Trần là “Sở thần tiên”.

Trong mắt bọn họ, cảnh giới thần biến, chính là thần tiên.

Nếu như không phải thần tiên, làm sao có thể nghịch thiên như thế, ngay cả 36 đặc phía viên Thiên Cương cũng bại ở trong tay bọn họ.

Khóe mắt Sở Trần bỗng nhiên thoáng nhìn thấy mấy cái

đầu trọc, trong đầu giống như toát ra bóng đèn, đinh một cái liền cỏ suy nghĩ.

“Các ngươi … cũng biết tội?” Sở Trần nhàn nhạt mở miệng.

Đặc phái viên Thiên Ngoại Thiên quỳ xuống đất, tựa hồ là bản náng.

Thấy một màn này, Thiên Bối lão nhân khinh thường, lẩm bẩm một tiếng: “Quả nhiên là người bị thiến, trong xương cốt, chính là hèn mọn như vậy.”

“Nếu như theo ý của ta, các ngươi, thích giết thành tính, ta sẽ tự tay đưa các ngươi vào địa ngục.” Nửa câu đầu tiên của Sở Trần khiến các đặc phái viên của Thiên Ngoại Thiên sợ tới mức cả người phát run, ngay sau đó, Sở Trần mở miệng nói: “Nhưng, hôm nay có cao tăng ở đây, bọn họ nói vậy cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng giống như địa ngục Tu La xuất hiện.”

Cao tăng?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui