Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc


Khuôn mặt Ninh Tử Mặc biến đổi, duỗi tay đẩy cửa, cửa phòng vậy mà liền bị đẩy ra.

Hai người bước vào.

Một trận mùi khói bay tới, Sở Trần nhìn sang, trên mặt đất có tàn thuốc vừa vứt.

“Bọn họ đã rời đi, nhưng cũng không có bao lâu.”
Sau khi Sở Trần nhanh chóng lục soát phòng một vòng, đối phương cũng không để lại bất kỳ dấu vết gi.

Đúng lúc này, di động của Sở Trần vang lên.

“Sở Thúc, người này đột nhiên thất khiếu chảy máu chết rồi.”
Kiều Thương Sinh nói, “Trong
người hắn ta có giấu một con cổ độc.”
Sờ Trần hiểu rõ.

Bởi vì tồn tại cổ độc, tin tức mà Lý Tam tiết lộ cho hắn lập tức bị Vu Thần Môn biết, Vu Thần Mồn lựa chọn lập tức rút lui.


“Đi ra ngoài xem bọn chúng có để lại manh mối gì không.”
Sờ Trầnđi ra ngoài, đồng thời trầm giọng nói, “Tiểu Mặc, suy nghĩ chút biện pháp, nhìn xem có thể có được đoạn video giám sát lối ra của tiểu khu này không.”
Ninh Tử Mặc gật đầu, hành động ngay lập tức.

Trong lòng Ninh Tử Mặc vân luôn kìm nén thời gian qua, thật vất vả mới có tin tức của Dương Tiểu
cẩn, nhưng lại vồ hụt.

Sở Trần đi ra đường cái, sau khi cẩn thận quan sát một hồi, lông mày của hắn nhíu lại.

Đối phương rõ ràng là cố ý che giấu mọi hành tung rút lui, muốn tìm manh mối, nói ra thì dễ.

Sau khi Sở Trần chờ đợi một lúc, Ninh Tử Mặc trầm mặc bước ra khỏi tiểu khu, trầm giọng nói: “Mới mười phút trước, toàn bộ video giám sát của tiểu khu đều bị hư hỏng, còn chưa sửa chữa xong.”
“Quả nhiên là một đám hồ ly xảo quyệt.”
Sở Trần cau mày, “Chúng ta về trước đi.”
Tôi sẽ lân cận một chút xem có
thể tim được gì không.”
Ninh Tử Mặc nói, “Lần này rút lui vội vàng như thế, tôi không tin bọn họ thật sự không để lại dấu vết.”

Sở Trần suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Giữ liên lạc bất cứ lúc nào, địch nhân khống chế độc vật công kích, cậu phải cẩn thận chuyện này.”
“Với cảnh giới hiện tại của tôi, mặc dù không thể nói là bách độc bất xâm, nhưng chỉ một chút độc vật, không làm gì được tôi.”
Ninh Tử Mặc nói, “Tôi chỉ lo lắng bọn họ sẽ không xuất hiện.”
Khi Sở Trân trờ lại ngôi nhà ba tầng, Tống Nhan và Tiêu Lãnghai nữ vẫn còn ở trên lầu, có tiếng đàn piano truyền đến, Sở Trần có thể nghe thấy sự lo lắng cùng bất an ẩn chứa trong tiếng đàn piano.

Làm sao bọn họ vẫn có tám trạng chơi đàn, nhưng họ biết bản thân không thể giúp được gì, chỉ không muốn bọn người Sờ Trần phải quá phân tâm thôi.

“Sở sư thúc.”
Kiều Thương Sinhtới.

“Bọn chúng đều chạy rồi?”
Sở Trần nhẹ nhàng thờ dài, “Đem người này xử lý một chút, ông cũng không cần trở về, nơi này, ngày mai chúng ta cũng rút lui.”
Sau khi Kiều Thương Sinh rời đi,
Sở Trần bước lên tầng hai.

Tiêu Lãng đang đàn tấu, trong khi Tống Nhan ngồi bên cạnh cô.

Bài hát mà Tiêu Lãng chơi là một đoạn piano với ý nghĩa cầu nguyện, cô hy vọng rằng những nốt nhạc này sẽ bảo vệ được Dương Tiểu cẩn, tránh được tai họa này.

Tọng Nhan nhìn thấy Sở Trần đến gần, đứng lên với vẻ mặt thắc mắc.

Sở Trần nhẹ nhàng lắc đầu, “Lúc đầu đã khóa một vị trí rồi, đáng tiếc,đối phương phát hiện trước liền bỏ chạy.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận