Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc


Không thể không nói, trong nháy mắt Hạ Bắc đã có chút động tâm.

Hoàng Phủ Tịch trêu đùa với hắn như vậy là vì nghĩ hắn không dám trả thù, nếu như lúc này ám toán Hoàng Phủ Tịch, hắn sẽ trở thành kẻ tình nghi lớn nhất, nhưng chuyện xảy ra hết lần này tới lần khác như vậy khiến người ta càng có lý do để nghĩ không phải là do hắn làm.

“Hoàng Phủ Tịch là kẻ ngang ngược càn rỡ, người hận hắn cũng không ít.”
Hạ Bắc buột miệng, tự nói:
“Chúng ta đến lúc đó có thể thuận thế thả ra phong thanh, nói có người cố ý thừa cơ đục nước béo cò, đánh Hoàng Phủ Tịch, đồng thời giá họa cho ta.”
Đôi mắt của Viên Tiểu Dũng cũng
sáng lên, ba người họ đều cảm thấy có thể thực hiện.

“Mặt khác, ta sẽ giữ chặt Bạch Hâm Vũ không nhả.”
Hùng Đại Lực trầm giọng nói, “Huynh đệ của ta bị hắn ức hiếp, ta tìm hắn tính sổ, đây là đạo lý hiển nhiên, coi như Hoàng Phủ gia tộc có muốn quản cũng không được, cứ như vậy, Hoàng Phủ gia tộc sẽ càng không nghĩ tới, chúng ta dám động tới Hoàng Phủ Tịch.”
Cả ba càng nghĩ càng hưng phấn, ma quyền sát chưởng, hận không thể lập tức hành động.

Dường như bọn họ đã quên Sở Trần vẫn còn tồn tại trong căn phòng.

Khục.

sỏ’ Trần rốt cuộc không nhịn được ho khan một tiếng, “Các cậu có phải đã quên hay không, Đào tỷ nói chuyện này cô ấy quản, nếu như các người muốn hành động sau lưng, có phải là nên nói trước với Đào tỷ một tiếng.”
Nhắc đến Giang Ánh Đào, nét mặt của cả ba người đồng thời cứng lại.

Hùng Đại Lực cau mày, “Nếu Đào tỷ biết chuyện, chắc chắn sẽ không đồng ý, dù sao, chúng ta mặc dù là đi trút giận, những cũng mang theo nguy hiểm nhất định.”
“Tiền đề là …các ngươi có thể thành công xả cơn giận này sao?”
Sờ Trần nhẹ giọng nói, “Đừng
quên, địa vị của Hoàng Phủ gia trọng trong quyền giới Dương Thành, các ngươi cũng nói, hành vi của Hoàng Phủ Tịch rất kiêu căng độc đoán, các ngươi cho rằng sẽ không có ai ờ bên cạnh để bảo vệ một người như vậy sao?”
Nghe vậy, sắc mặt của ba người đồng thời biến đổi.

Đặc biệt, Hùng Đại Lực, nhà hắn Ịcũng mở một quyền quán, vô ‘cùng hiểu vị thế của Hoàng Phủ gia tộc trong quyền giới Dương Thành.

Đối với bọn họ, lời nhắc nhờ của Sờ Trần giống như một cú giáng mạnh vào đầu, khiến họ bừng tỉnh sau giấc mơ ngọt ngào.

‘Trừ khi ta yêu cầu các trưởng bối trong gia tộc ra tay, nhưng…
bọn họ không thể ra tay ám toán người của gia tộc Hoàng Phủ.”
Hùng Đại Lực có chút bất lực, “Như vậy xem ra, chúng ta thật sự không thể động vào Hoàng Phủ Tịch, trừ phi..

Thanh âm Hùng Đại Lực lập tức dừng lại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Sở Trần.

Hạ Bắc cũng nghĩ tới điều gì đó, háo hức ngẩng đầu nhìn Sờ Trần.

“Các cậu muốn tôi đi ám toán Hoàng Phủ Tịch?”
Sở Trần trực tiếp mỉm cười, lắc đầu, “Không có khả năng.”
“Nếu không dạy cho Hoàng Phủ Tịch một bài học, Tiểu Bắc làm sao có thể thả ra ngụm khí này?”
Viên Tiểu Dũng nhịn không được, hoảng sợ nói, “Vừa rồi anh không phải đã nói, một ngày Tiểu Bắc còn gọi anh một tiếng Trần Ca, anh sẽ không để hắn chịu ủy khuất.”
“Âm thầm đánh cho hắn một trận, vậy chỉ có thể là vụng trộm vui vẻ, đây cũng gọi là xuất khí sao?”
Sở Trần nói: “Tin đồn sẽ lan truyền trong vòng tròn không ngừng, Hạ Gia Tam thiếu vẫn là đối tượng bị đem ra lảm trò cười.”
Sắc mặt Hạ Bắc tái xanh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui