Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc


Hạ Cao Sách nghiến răng, quay người bước đi, đồng thời cũng một mực ghi nhớ một cái tên Sở Trần.

Tất cậ những chuyển biến của Hạ Bãc đều liên quan đến cái tên Sở Trần này.

Sự việc Hoàng Phủ Tịch ^ hướngHạ Bắcxin lỗi đã băt đau nóng lên ở Dương Thành, lúc này, Tống Thu và Sở Trần đã trở về Thiền Thành.

Khi còn cách biệt thự nhà họ Tống chưa đến hai km, xe từ từ giảm tốc độ.

“Tại sao lại kẹt xe rồi?”
Tống Thu nhíu mày, “Con đường này bình thường vào giờ cao điểm cũng không kẹt xe, chẳng lẽ phía trước có tai nạn giao thông sao?”
Sờ Trần ngẩng đầu nhìn, mấy phút sau liền nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát đậu bên đường với đèn nhấp nháy.

“Kiểm tra xe, thậm chí kiếm tra mỗi một xe đi qua.”
Sở Trần khẽ nhướng mày, sau đ nói: ‘Tiểu Thu, ngươi không phả nói hôm nay đã xảy ra chuyện quái sao?”
Tống Thu cũng có phản ứng, lúc này mới buột miệng nói ra, “Ban ngày em cũng gặp phải một vụ kiểm tra ô tô,hơn nữa, chỉ kiểm tra chứng minh thư, chẳng lẽ là bắt đào phạm?”
“Ai biết được.”
Sở Trần nhắm mắt dưỡng thần.

Mười phút sau, xe của Tống Thu chậm rãi chạy tới, đồng thời mờ cửa kính.

Tống Thu duỗi tay ra, cầm trong tay giấy phép lái xe, bằng lái xe,
lái phụ, “Hành khách ngồi cùng, xin mời xuất trinh thẻ căn cước.

Sờ Trần mở mắt và lắc đầu, “Tôi xin lỗi, tôi không mang nó theo.”
“Cố Sơn, anh ấy là anh rể của tôi, Sờ Trần.”
Tống Thu cũng nhận biết người cảnh sát giao thông này, nghiêm túc nói, “Chủng tôi còn hai km nữa là tới nhà rồi.”
Cố Sơn liếc nhìn Sở Trần, “Nếu anh không mang theo thẻ căn cước trên người, anh có thể sử dụng thẻ căn cước điện tử, yên tâm, tôi chỉ kiểm tra theo quy định.”
“Thẻ căn cước điện tử?”
Sở Trần nhíu mày nói: “Tôi thực sự không có.”
Vừa mới xuống núi liền bị Tran Hon Phù phong ấn năm năm, khoảng thời gian từ đó đến nay, đừng nói thẻ căn cướcđiện tử, ngay cả thẻ căn cước của mình, tư trước tới nay Sở Trần cũng chưa từng gặp qua.

“Như vậy đi.”
Cố Sơn suy nghĩ một chút nói: “Dù sao cũng cách nhà anh không còn xa, có thề để người nhàmang thẻ căn cước tới.”
Nghe đến đây, Tống Thu không khỏi nhíu mày, câyh thật sự chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy.

“Ngồi xe mà không có thẻ cản cước có vi phạm pháp luật không?”
Tống Thu hỏi.

Thu Thiếu, đừng tức giận.

Cố Sơn vội vàng cười khổ nói, “Tối nay chúng tôi nhận được lệnh là kiểm tra mọi chiếc xe đi qua ngã tư này, cậu nhìn xem, mọi chiếc xe không phải đều được kiểm tra cẩn thận sao? Bình thường mà nói, coi như không mang thẻ căn cước trên người, điện thoại cũng sẽ có thẻ căn cướcđiện tử, cái này...”Cố Sơn lại nhìn Sờ Trần một chút, “Tình huống này, ta cũng rất khó khăn a.”
Tống Thu muốn nói gì đó, nhưng Sờ Trần đã ngăn lại, “Được rồi, dù sao cũng không xa lắm, để Nhan Nhan đi một chuyến.”
Tống Thu gật đầu bất đắc dĩ, lúc nàySỞ Trần đã gọi cho Tống Nhan.

Xe đậu ở ven đường, trong lúc chờ đợi, Tống Thu dứt khoát tăt máy xuống xe, cậu đẻ ý thấy môi chiếc xe chạy qua quả thực đều đã bị kiểm tra, không có chút sơ sót.

“Em còn tưởng rằng cố Sơn này là cố ý nhằm vào mình.”
Tống Thu nói, “Xem ra thật sự đã xảy ra chuyện.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui