Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc


Sở Trần trầm ngâm suy nghĩ,
“Cái Huyễn Thần cổ này, rất ít người trong Vu Thần Môn có thể nuôi ra được, tuyệt đối chỉ ở thiểu sô.

“Sở Trần, anh đang nghĩ gì vậy?”
Giọngnói củaTống Nhan cắt ngang sự suy tư của Sở Trần, tò mò hoi: “Anh đang tìm một phủ hào họ Dương à?”
Sờ Tran không có nói cho Tống Nhan biết chuyện cùa Dương Tiểu Cẩn, dù sao nó cũng liên lụy tới đến lĩnh vực mà Tống Nhan không thể đụng vảo.

“Anh không biết tại sao anh luôn câm thấy rằng một người nào đó họ Dương nợ tiền anh.”
Sở Trần nói.

Tống Nhan,
Buổi trưa, Sờ Trần rời khỏi Tống Gia, sau khi cắt đuôi đám người đang theo dõi phía sau, anh ta đến Tinh La tiểu điếm.

“Mạc Lão.”
Sở Trần có chút kinh ngạc, Mạc Nhàn đang ngồi trên xe lăn đọc sách.

Mạc Nhàn ngẩng đầu cười nói: “Tôi vừa mới làm thủ tục xuất viện vào buổi sáng,ở lại bệnh viện luôn quá nhàm chán, với cả có Kiều trưởng lão, chỗ nào cũng giống nhau.”
Kiều Thương Sinh cũng từ bên trong bước ra, “Sở Thúc.”
Kiều Thương Sinhđối VỚÍSỞ Trần là kính nể từ đáy lòng, kim châm độ mệnh thuật của hắn, Sở Trần chỉ hơi chỉ điểm qua, thủ pháp đã đột nhiên tăng mạnh.

“Chân của Mạc Lão thế nào rồi?”
Sở Trần hỏi một tiếng.

“Đã dần dần có cảm giác, không còn xa nữa sẽ xuống được đất.”
Mạc Nhàn mỉm cười, vốn tưởng rằng cả đời chỉ có thể ngồi xe lăn
không ngờ xương cốt già nua này lại có thể cứu vớt.

Sau một hồi tán gẫu, Sở Trần nhìn lên cửa hàng, “Sao không thấy Vô Ưu đâu nhỉ?”
“Nó vẫn đang luyện công ở hậu viện.”
Mạc Nhàn nói, “Sau khi trở về từ Tây Tiều Sơn, Vô Ưucàng thêm chăm chỉ luyện công.”
“Vậy thì tôi sẽ không làm phiền cô ấy nữa.”
Sở Trần nói, “Hôm nay tôi đến đây để mua một số tài liệu.”
Mạc Nhàn mỉm cười, “Nói mua thì thật khách khí a.”
Ngữ khí dừng lại, con mắt Mạc Nhàn đột nhiên phát sáng, “Cậu
muôn vẽ phù?”
Sờ Trần gật đầu, “Tôi muốn phá cồ, mà lại, lần này tôi cần rất nhiều tài liệu.”
Nghe vậy, Mạc Nhàn và Kiều Thương Sinh đều giật mình.

Đặc biệt là Mạc Nhàn, hắn đã từng nhìn thấy Sở Trần phá cổ trên người Hoàng Giang Hồng, có thể nói không tốn nhiều sức, trong vòng bảy ngày ngắn ngủi, hắn có thể lấy đàn vì phù, dùng rượu phá cổ.

Hiện tại nghe ngữ khí của Sở Trần, lần này pháCổ, chỉ sợ không đơn giản.

“Thiền Thành lại có Hắc Vu nhất phái làm ác.”
Kiều Thương Sinh tức giận nói,
Mạc Nhànnhịn không được hỏi, “Thứ mà cậu muốn phá, là loạiCổ gì?”
Theo suy nghĩ của Mạc Nhàn, thứ mà khiếnSỞ Trầnnghiêm túc đối đãi đến vậy, chắc chắn không phải là loại Cổ bình thường.

“Trấn môn chi bảo củaVu Thần Môn, Huyễn Thần cổ.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui