Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc


Người được gọi là Giang Tổng là một người đàn ông trung niên mập mạp tên Giang Thần, thành viên hội đồng quản trị của Tập đoàn Quang Minh và là một trong những cổ đông của Vĩnh Dạ.

Nghe vậy, Giang Thần bất lực lắc đầu, “Ánh Đào không biết bàn khẩu là tôi mở, làm sao có thể gọi
là cố ý hủy nhà của tôi.

“Tôi rất tò mò, Giang Tổng thật sự cho rằng Sở Trần có thể đánh bại ‘Đáp án’ sao?”
Một người trong số họ hỏi lại.

“Có lẽ có cái xác suất như vậy.”
Giang Thần nói, “Chỉ cần có dấu vết không chắc chắn, bàn khẩu thắng bại sẽ được mở ra.”
“Nhưng sự bất định của Sở Trần… Tôi thật sự nhìn không ra.”
“Các người không để ý đến những người đi cùng Sở Trần sao?”
Giang Thần cười, “Ninh Tử Châu, nhân tài mới nổi của nhà họ Ninh, tôi nghĩ, các người vẫn chưa
quên thân phận của ‘Đáp án’ đi.”
Trong lòng cùa mọi người bỗng run lên cùng một lúc.

Bọn họ đều là cao tầng của Vĩnh Dạ, bọn họ đương nhiên biết về thỏa thuận mà Vĩnh Dạ và Ninh Gia đã ký với nhau cách đây năm năm chín tháng.

“Nhiều năm qua, Ninh Tử Châu này chưa bao giờ từ bỏ việc đánh bại‘Đáp án’trên lôi đài, cuối cùng cậu ta đều thất bại.”
Giang Thần nói, “Đây là người mà cậu ta mời trở lại sau nửa năm, điều đó cho thấy cậu ta vẫn còn nuôi hy vọng trong lòng, đây là một trong những nhân tố không xác định,thứ hai, thân phận của Sở Trần, hắn thân là con rể Tống Gia ử Thiền Thành, lại có thể liên hợp chín nhà lớn
bao gồm cả Ninh Giavây quét và trẳn áp Hoàng Gia, loại thù bút nãy, không phải một người có thân phận ở rể có thể làm được, cho nên, phía sau Sở Trần nhất định phải có tầng thân phận mà chúng ta không biết, mà tầng thân phận này chính là yếu tố không xác định thứ hai.”
Mấy người trung niên cũng nghe vậy cũng nhao nhao gật đầu, một người trong đó cảm thán,“So vởi ‘Đáp án’, điểm yếu nhất của Sở Trần là cậu ta nhỏ hơn sáu tuổi so với ‘Đáp án’, mà ‘Đáp án’ những năm này, rèn luyện trongVĩnh Dạ của chúng ta, kinh nghiệm trận mạc này ngàn vàng khó mua.”
“Cho nên xét đến cùng, nhân tố không xác định từ đầu đến cuối chỉ là một chút xíu không xác định nhân tố thôi.”
Một người vừa cười vừa nói,
“Bằng không, Giang Tổng sẽ không đưa ra tỷ lệ đặt cược cao nhất cùng thấp nhất trongVĩnh Dạ như the.”
Giang Thần cười không nói gì.

Trong đầu ông ta chợt nảy ra một ý nghĩ, vạn nhấtsở Trần thắng, số tiền cược năm mươi vạn của Giang Ánh Đào sẽ được nhân lẽn gấp năm mươi lần thành 25 triệu, cô ấy có bị tính là gian lận không… Giang Thần lắc đầu, đem cái ý nghĩa chết tiệt này ra khỏi đầu.

Tỷ lệ ăn năm mươi lần bị lật bàn?
Không tồn tại! Trên lôi đài, Sở Trần và ‘Đáp án’ nhìn nhau.

Trong đầu Sở Trần hiện lên tấy cả tư liệu về’Đáp án’ Ninh Tử
Mặcmà Ninh Từ Châu đã cung cấp.

“Năm năm chín tháng …” Sở Trầnvừa định cảm thán, cùng Ninh Tử Mặc giao lưu vài câu.

“Còn 30 giây nữa là trận đấu trên lôi đài chính thức bắt đầu.”
Mặt nạ trên mặt Ninh Tử Mặc rất lạnh, giọng nói của anh ta càng thêm băng lãnh hơn, vừa mở miệng đã mang đến cho người ta cảm giác cự tuyệt.

Sở Trần lông mày nhướng lên, “Anh không tò mò tại sao tôi lại khiêu chiến với anh sao?”
Ninh Tử Mặc không có đáp lại, mặt nạ lạnh lùng chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt như muốn đóng băng linh hồn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui