Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc


Tiêu Lãng gặp cô chỉ là một hai năm trước, nhưng nếu thật sự là cô gái Ninh Tử Mặc ngày đêm nghĩ, chỉ sợ, cô bị Huyễn Thần Co khống chế đã gần 6 sáu năm… tất cả mọi thứ của cô là đều nằm trong ảo tưởng.

May mắn duy nhất là cô vẫn giữ lại tên ban đầu của mình.

Có lẽ chủ nhân Huyễn Thần cổ cảm thấy cái tên ‘Dương Tiểu Cẩn’ này cũng sẽ không truyền đến tai Ninh Tử Mặc.

Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web nhayhȯ.

čom mới nhập được mật khẩu bạn nhé.

“Sờ Trần.


Ninh Tử Mặc thấy Sở Trần thật lâu không lên tiếng, nhịn không được sắc mặt biến đổi, thanh âm run rẩy: “Cô ấy sống có tốt không?”
Sờ Trần hít sâu một hơi, thần sắc nghiêm túc nhìn chàm chủ vào Ninh Tử Mặc: “Nếu Dương Tiểu Cẩn là người cậu chờ, như vậy… cậu phải chuẩn bị tâm lý, cô ấy trải qua cũng không tốt.

Hơn 5 năm qua, cậu còn có thể ở trong đêm Vĩnh Dạ tăm tối không ánh mặt trời, nhưng cô ấy… sống trong một thế giới hư ảo, ngay cả chính mình là ai cũng quên rồi, đôi mắt của cô ấy đã không thể nhìn thấy, khuôn mặt của cô ấy… cũng bị hủy rồi.


Trong đầu Ninh Tử Mặc tựa như gặp phải sấm sét, cả người kịch
liệt rung động, trên người dần dần tràn ngập một cỗ hàn ý, hai tròng mắt hiện ra hận nộ ngập trời: “Là ai! Mặc kệ là ai, cháu nhất định phải khiến hắn trả giá thống khồ gấp ngàn vạn lần so với Tiểu Can!”
Ninh Tử Mặc đột nhiên nhìn chằm chẳm Sở Trần: “Thúc nói cho cháu biết, lúc thúc gặp Tiểu Cẩn, cô ấy thế nào? Cô ấy đã nói gì?”
Sờ Trần thờ dài một tiếng, nói quá trinh ngẫu nhiên cùng Tiêu Lãng gặp Dương Tiểu cẩn.

“Lúc ta gặp cô ấy là ngày hôm trước, nhưng hôm qua khi ta chuẩn bị đi tìm cô ấy, đã không thầy cô ầy roi.

Sở Trần nói: “Ta đã kêu rất nhiều người ra ngoài tim, đến bây giờ
cũng không có tin tức.

‘Thiền thành…” Ánh mắt Ninh Tử Mặc rớt nước mắt: “Tiểu cẩn luôn ờ bên cạnh cháu không xa, nhưng cháu, lại chưa từng phát hiện.


Ninh Tử Mặc đột nhiên tát mình một cái!: “Cháu sai rồi.


Trong đầu Ninh Tử Mặc hiện lên một mình Dương Tiểu cẩn đang ở trong thế giới hắc ám hư ảo, bộ dạng hoảng sợ bất lực, nội tâm tựa như đao cắt đau đớn, nước mắt tuôn ra, cả người đều kịch liệt vô cùng run rẩy: “Cháu sai rồi, cháu không nên ờ chỗ này chờ, cháu nên đi tìm cô ấy, một lần tìm không thấy, mười lần tìm không được, không phải còn có một trăm lần, một ngàn lần, một vạn lần sao? Tại sao cháu phải ở lại đây chờ cô ấy trở lại? Cháu sai rồi.


Ninh Tử Mặc liên tiếp cho mình vài cái tát vang dội, cuối cùng tay hắn bị Sở Trần bắt được.

“Chuyện đã qua cậu có tự trách thi được sao?”
Sờ Trần nói: “Bọn họ nếu có lòng phòng bị cậu, biển người mênh
mông, cậu tìm nhiều lần cũng không biết cô ấy ở nơi nào, hay là ngâm lại hiện tại nên đi tìm như thế nào đi.


‘Thiền thành!”
Ninh Tử Mặc không chút do dự, lớn tiếng nói: “Bọn họ dời đi thời gian không nhiều lắm, hiện tại tuyệt dối còn ở Thiền Thành, bời vì bọn họ lộ diện lúc nào cũng có thể bại lộ, chỉ cần bọn họ ở lại Thiền Thành, chúng ta liền rất khó tìm được bọn họ.


Sở Trần gật gật đầu.

“Cháu ờ Thiền thành có chút quan hệ, tuy rằng nhiều năm vô dụng, nhưng, mặt mũi Ninh Tử Mặc cháu, tuyệt đối vẫn là có người cho.


Ninh Tử Mặc đứng lên: “Chúng ta
đi thôi.

Sắp 6 năm chờ đợi, Ninh Tử Mặc một giây cũng không muốn lãng phí thêm nữa.

Sờ Trần cũng đứng lên: “Vậy chúng ta vừa đi vừa nói, ta tuy rằng không biết năm đó là ai bắt Dương Tiểu cẩn, nhưng hiện tại khống chế Dương Tiểu cẩn, là Vu Thần Môn, một kỳ môn phái, tất cả thay đổi trên người Dương Tiểu Cẩn, đều là bời vì Huyễn Thần Cổ của Vu Thần Môn.


Ánh mắt Ninh Tử Mặc càng lúc càng lạnh như băng.

Cửa phòng bị đẩy ra.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui