Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc


“Chỉ như vậy? ” Sở Trần thản nhiên hỏi ngược lại.

Khuôn mặt gián điệp tối sầm lại, nhìn chằm chằm Sở Trần, bước chân không biết lui về phía sau vài cái.

Ánh mắt Sờ Trần sắc bén, phảng phất như muốn nhìn thấu hắn.

“Anh nên biết, chúng tôi có đạo đức nghề nghiệp.” Gián điệp thầm nuốt nước miếng, che dấu bối rối trong lòng mình, trầm giọng nói: “Chuyện tôi vừa đáp ứng anh, đã là cực hạn có thể làm được.”
Sở Trần từng bước tới gần: “Ai mời anh đến theo dõi tôi? Mục đích của đối phương là gì, anh đã theo dõi tôi bao nhiêu ngày rồi? Đều chụp được cái gì rồi.”
Gián điệp không ngừng lui về phía sau, trong lúc bất chợt sau lưng truyền đến một trận cảm giác cứng rắn, đã đụng phải vách tường.

“Anh đã biết sự tồn tại của Ám Môn, nên hiểu rõ Ám Môn.” Gián điệp ngẩng đầu, bày ra sự quật cường cuối cùng: “Chúng tôi không có khả năng tiết lộ một chút tư liệu về chủ nhân, điểm này, chúng tôi đều được huấn luyện chuyên nghiệp.”
Sở Trần gật gật đầu: “Tôi hiểu.”
Gián điệp cũng không có buông lỏng, nhìn Sở Trần, tay Sở Trần chậm rãi bỏ vào trong túi áo, nắm đấm khẽ nắm lấy đồ vật bên trong ra, thanh âm nhẹ nhàng vang lên: “Anh có biết đây là cái gì không?”
Đồng tử của gián điệp co rụt lại, nhìn nắm đấm của Sở Trần, tuy rằng không nhìn thấy bên trong là cái gì, nhưng luôn cho hắn một loại cảm giác cực kỳ khủng bố.

Cả người gián điệp không tự chủ được toát ra nổi da gà.

“Ám Môn mặc dù đã đưa tông nhập thế, nhưng mà, tin tưởng đối với giới võ giả cũng sẽ có hiểu biết nhất định, không biết anh có nghe nói qua Vu Thần Môn hay không?” Sở Trần hỏi.

Thần sắc của gián điệp cũng không có biến hóa quả lởn.

“Xem ra, mấy ngày nay, anh biết không ít.” Sở Trần nhàn nhạt nói: “Vậy anh hẳn là biết, cô gái bị Huyễn Thần cổ quấy nhiễu kia, mấy năm qua gặp phải cải gì không? Một thế giới tối tâm
không ánh mặt trời, hai mắt mù lòa, khuôn mặt bị hủy, sống trong thế giới hư ảo do Huyễn Thần cổ khống chế… loại cảm giác này, không biết anh có hứng thú trải nghiệm một chút hay không?”
Lời vừa dứt, khuôn mặt của gián điệp đột nhiên mãnh liệt biến đổi, một cỗ hàn khí từ đầu đến chân lan tràn một lần.

“Vừa vặn, đêm nay tôi phá được Huyễn Thần cổ.” Sở Trần cười tủm tỉm nhìn gián điệp: “Anh hẳn là tận mắt chứng kiến, tôi cũng vừa lúc muốn thử một lần, tôi có thể thành công đặt Huyễn Thần Cổ tôi chém bị thương ở trên người một ký chủ khác, hảo hảo tẩm bổ một phen…”
Ánh mắt Sở Trần bức thiết nhìn gián điệp: “Anh đã được huấn luyện nghiêm khắc, nhất định có
thể chịu nổi Huyễn Thần cổ quấy nhiễu hơn cô gái kia.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui