Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc


Ánh mắt Sở Trần một mực nhìn chăm chú vào môn chủ Vu Thần Môn.

Hắn rõ ràng cảm giác được, thân thể môn chủ Vu Thần Môn trong phút chốc Ninh Tử Mặc nói xong câu kia, khẽ run lên một chút.

Hắn đang sợ hãi.

Ánh mắt Sở Trần nhìn về phía Vu Thanh trưởng lão.

Vu Thanh trưởng lão khuôn mặt đại biến, thần sắc trắng bệch, run rẩy run rẩy nói: “Tôi cái gì cũng không biết.”
“Đường đường là trưởng lão Vu Thần Môn, ông dám nói cái gì cũng không biết?” Tống Thu tức
giận nói: “ông nhất định là cùng lão tặc này thông đồng làm bậy ô
Khóe mắt Vu Thanh thoáng nhìn thấy chủy thủ sắc bén nhiem máu trong tay Ninh Tử Mặc, lòng bàn tay đều toát mồ hôi lạnh, thanh âm đang phát run: “Huyễn Thần Cổ chỉ có môn chủ mới có thể tiếp xúc, đây là môn quy của Vu Thần Môn mọi người đều biết, cho nên, tất cả về Huyễn Thần Cổ, tôi thật sự không biết.”
“Nói không chừng môn chủ Vu Thần Môn tương đối tán thưởng ông, cho ông làm tâm phúc của hắn, thuận tiện cho ông hiểu rõ một ít chuyện về Huyễn Thần Cổ.” Tống Thu nghiêm trang phân tích, giẫm lên Vu Thanh: “Có phảỉ không, đúng không?”
Vu Thanh hai mắt tối sầm lại, dọa ngất xỉu.

Ánh mắt mấy người một lần nữa rơi vào trên người môn chù Vu Thần Môn.

Môn Vu Thần Môn phảng phất như đã nhận mệnh, nhắm mắt lại.

Tay Sở Trần đột nhiên rơi vào trên vai môn chủ Vu Thần Môn, trong phút chốc, môn chủ Vu Thần Môn tựa như bị điện giật nhảy dựng lên, nhưng hắn bị thương quá nặng, lảo đảo lui về phía sau vài bước, lại ngã trên mặt đất.

“Có gì đó kỳ lạ.” Mạc Vô Ưu nhìn môn chủ Vu Thần Môn toàn thân máu tươi.

“Trên người ông có cổ.” Sở Trần nhìn cham chằm môn chủ Vu Thần Môn, mở miệng gằn từng chữ.

Khuôn mặt môn chủ Vu Thần Môn bỗng nhiên biến đổi, chợt cười lạnh: ‘Trên người bổn môn chủ nếu có Cổ, tối nay các người còn cố cơ hội sống sót?”
Sở Trần tự nhiên hiểu được ý tứ trong lời môn chủ Vu Thần Môn.

Phàm là phe Hắc Vu, bước vào tiêu chí của võ đạo Tông Sư, chính là nuôi thành bản mệnh cồ, còn gọi là bàn mạng cổ sư.

Huyễn Thần cổ bị chém đêm nay chính là bản mạng cồ mả môn chủ Vu Thần Môn chuẩn bị cho mình bước vào cảnh giới Tông Sư.

Mạc Vô Ưu cũng mang theo nghi vấn nhìn Sở Trần.

Sở Trần thản nhiên nói: ‘Tôi đương nhiên rất rõ ông còn
không có bản mạng cổ, chỉ là, cổ trên người ông, là người khác lưu lại.”
Tống Thu ngạc nhiên, thốt ra: “Ý của anh rể là, môn chủ Vu Thần Môn bị người hạ cồ?”
Trong miệng tuy rằng nói như vậy, trong đầu đã trong nháy mắt phủ định.

Đường đường là môn chủ Vu Thần Môn, am hiểu nhất chính là cổ thuật, lảm sao có thể ngược lại bị người dùng cổ thuật khống chế?
Nhưng khi Tống Thu nhìn thấy sắc mặt môn chủ Vu Thần Môn hoảng sợ, trong lòng lại chấn động.

Chẳng lẽ… là thật?
Môn chù Vu Thần Môn lại bị người hạ cổ?
Tống Thu đột nhiên cảm thấy quả dưa này đặc biệt lớn, tuy rằng hiện tại không có khẩu vị gặm dưa hấu.

Sở Trần cất bước đi về phía môn chủ Vu Thần Môn.

Thần sắc môn chủ Vu Thần Môn đột nhiên trở nên hoảng sợ: “Không, đừng….

Ngươi giết ta đi, giết ta.”
Tôi rất tò mò.” Trần nói: “Vu Thần Môn rằng không tính là chi nhánh mạnh nhất của phái Hắc Vu, nhưng 5 vị trí đầu tuyệt đối không có vấn đề gì, người có thể dùng cổ thuật khống chế ông, tuyệt đối là bản mạng cổ sư đi, hắn có phải so với Vu Thần còn cường đại hơn hay không? Vì
sao ông không dùng Vu Thần đi nguyền rủa hắn?”
Môn chủ Vu Thần Môn nội tâm sợ hãi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui