Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc


Tô Nguyệt Nhàn ngoài ý muốn nhin thoáng qua Trương Vận Quốc, đi ra ngoài một chuyến trờ về, đạo trưởng khách khí không ít a.

“Trương đạo trưởng khách khí rồi, ngồi xuống.” Sờ Trần ngồi xuống, anh tuy là con rể ở rể, nhưng Tống gia bây giờ, Sở Trần chính là chủ nhân.

Tô Nguyệt Nhàn cho Sở Trần một chén canh: “Ninh thiếu gia vừa rồi một mực chờ con, ta nói một lát con liền trờ về.”
“Cảm ơn mẹ.” Sở Trần tiếp nhặn canh, Tô Nguyệt Nhàn trong lòng vui sướng, Sờ Trần vản võ song toàn được khen ngợi khắp thành gọi bà một tỉếng mẹ, đây cũng không phải là vinh dự ai cũng có thẻ hưởng thụ: “Sao lại không thấy Nhan Nhan.”
“Nhan Nhan nói trong công ty có việc gấp xử lý, tối nay tăng ca.” Tô Nguyệt Nhàn nói.

“Có việc gấp?” Sở Trần lấy điện
thoại di động ra, vừa định gọi điện thoại cho Tống Nhan, nhìn thoáng qua Trương Vận Quốc, thấy bộ dạng đối phương tựa hồ vẫn muốn nói lại thòi, không khôi hòi: “Trương đạo trưởng, ông có việc gì sao?”
“Là như vậy, nơi này của tôi có một phần tư liệu, không biết đối với Sờ thiếu có tác dụng hay không.” Trương đạo trường lấy ra một phần tư liệu, đưa cho Sở Trằn.

Sở Trần tiếp nhận nhìn thoáng qua, thần sắc có chút ngoài ý muốn.

Tư liệu ghi lại mấy ngày gần đây, thương giới Thiền Thành có một số chuyển động bất thường.

Trong đó có Thiền Thành Diệp gia, Triệu gia, Vinh gia, Tiền gia
thậm chí tà Hoàng gia vân vân.

Điện thoại di động của Sở Trần vang lên.

Tống Thu nhắn tin cho anh.

“Anh rể, em cách Hoàng gia chưa tởi 10 km, nhất định thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.”
Sở Trần tiếp tục xem tư liệu, thần sắc càng thêm kinh ngạc, trên tư liệu ghi lại một số động tác, anh chưa từng nghe nói qua, nhưng mà, từ phía trên ghi chép biến động nhỏ, mấy nhà này tựa hồ đều đang tụ lực, thu nạp tiền tài, muốn có động tác lớn.

“Trương đạo trưởng, những tư liệu này làm sao có đưọ’c?” Sờ Trần không khỏi tò mò hỏi một tiếng, mấy nhà này ghi chép trên tư liệu, cùng Tống gia đều có.

Truyện Kiếm Hiệp
quan hệ cạnh tranh, thậm chí có thể nói là quan hệ cạnh tranh ác.

“Sư đệ Thanh Phong đạo trưởng của ta ở trong gỉới thương mại Thiền Thành có một chút địa vị, rất nhiều người có tiền đều tìm hắn xem bói xem phong thủy.” Trương Vận Quốc nói: “Hắn muốn điều tra những thứ này cũng không khó.”
Sở Trần cầm tư liệu, nhìn kỹ.

“Anh rể, em đã thành công tiếp cận Hoàng gia.” Tin tức của Tống Thu lại gửi tới.

Thật lâu sau.

Sở Trần ngẩng đầu lên, chân thành cảm tạ: “Trương đạo trường, cảm ơn, phần tư liệu này đối với Tống gỉa chủng tôi mà nói, quá quan trọng.”
Nghe Sở Trần nói như vậy, trái tỉm Trương Vận Quốc thấp thòm rốt cục buông xuống, hẳn cũng là một người hữu dụng bên cạnh Sở Trần.

Trương Vận Quốc lập tức lại nói: “Ta còn tra được Hoàng gia có khách quý đến, thân phận khách quý của Hoàng gia, đến từ phái Thanh Dương, là một Tông Sư phái Thanh Dương, Tiếu Âm Kỳ.”
Điện thoại di động của Sờ Trần rung lên một chút.

Tống Thu: “Anh rể, em đang cẩn thận quan sát cửa Hoàng gia, vừa có biến động nhỏ, lập tức có thể thấy, em có dự cảm rất nhanh có thể hoàn thành nhiệm vụ.”
Sở Trần suy nghĩ một chút, trả lởi tin nhắn cho Tống Thu: “Trở về đi, nhiệm vụ đã hoàn thành rồi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui