Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc


Diệp Thiếu Hoàng chỉ vào một phong bl trên mặt bàn: “Các người xem những bức ảnh này trước.”
Tiền Bộ Thiệu và Vinh Đông vẻ mặt nghi hoặc đi lên.

Vinh Đông lấy ra một tấm ảnh nhìn thoáng qua, mặt đều tái: “Người phụ nữ xấu xí quá.”
“Tôi đều nổi da gà rồi, Diệp thiếu, anh lấy đâu ra ảnh của một người phụ nữ xấu xí như vậy.”
“Hơn nửa đêm Diệp thiếu muốn dọa chết tôi.”
Người phụ nữ trong ảnh, khuôn
mặt dữ tợn, chi chít những vết sẹo màu máu.

“Ngày Bắc Trần treo biển, người phụ nữ bên cạnh Ninh đại thiếu gia, các người đều thấy chứ.”
Diệp Thiếu Hoàng thản nhiên nói: “Chính là cô ta.”
‘‘Cái gì!” Tiền Bộ Thiệu và Vinh Đông đồng thời kinh hãi, tròng mắt trợn tròn, khó có thề tin.

“Không thể nào.” Vinh Đông thốt ra: “Đường đường là Ninh đại thiếu gia, vậy mà col trọng loại nữ nhân này?”
“Diệp thiếu, những bức ảnh này làm sao có được?” Tiền Bộ Thiệu thật cẩn thận hỏi.

“Người Ninh gia đưa cho.” Diệp Thiếu Hoàng gằn từng chữ, nhìn hai người: “Ý tứ của đối phương,
muôn dùng những bức ảnh này hoàn toàn bôi xấu thanh danh của Ninh đại thiếu gia, làm cho người phụ nũ’ này trong ảnh không dám ra ngoải nửa bước, dù sao, chính là mặc cho chúng ta phát huy, phát huy tối đa ảnh chụp là được.”
Sắc mặt Tiền Bộ Thiệu biến đổi: “Đây chẳng phải là đắc tội chết với Ninh đại thiếu gia sao?”
Tiền Bộ Thiệu có loại cảm giác da đầu tê dại trong nháy mắt.

Đây chính là đại thiếu gia cùa đệ nhất gia tộc Thiên Nam.

“Chuyện này liên quan đến chuyện cạnh tranh nội bộ của Ninh gia.” Diệp Thiếu Hoàng chỉ vào tấm ảnh: “Cơ hội đặt ở trước mặt chúng ta, Ninh gia cho chúng ta cơ hội lên thuyền.

Nếu chúng
ta làm thỏa đáng chuyện này, chẳng khác nào ôm lấy đùi Ninh gia.

Đến lúc đó, chỉ lá một Sở Trần, chúng ta căn bản không cần để vào mắt.

Sở Trần bây giờ kiêu ngạo như vậy, không phải là thiếu gia Ninh gia làm chỗ dựa cho hăn sao?”
“Hai con hổ tranh giành, tất có một con chết.” Tiền Bộ Thiệu nhìn chằm chằm những bức ảnh này: “Những bức ảnh này đủ để Ninh đại thiếu gia đứng ờ giữa cơn bão dư luận… Diệp thiếu, trong lòng anh có lựa chọn chưa?”
Đôi mắt Diệp Thiếu Hoàng xóa đi một đạo điên cuồng: “Nếu thắng, chúng ta có thể nhận được vô số lợi ích, tôi quyết định đặt cược.

Hai ngưòi, cũng tự mình đưa ra quyết định.”
Diệp đại ca.

“Có sợi dây này, chúng ta muốn đối phó Sở Trần càng thêm dễ dàng, thậm chí, tôi cũng không đề Sở Trần ở trong mắt.” Tiền Bộ Thiệu cười ha ha, ý tứ của hắn đã rõ ràng.

“Diệp đại ca, chúng ta phải làm sao truyền những bức ảnh này ra ngoài?” Vinh Đông khẩn cấp hỏi.

“Việc chuyên nghiệp, đương nhiên phải có người chuyên nghiệp làm.” Ánh mắt Diệp Thiếu Hoàng nhìn về phía Tiền Bộ Thiệu: “Ngươi liên lạc với Điệp Ảnh một chút, bảo anh ta báo giá.

Ảnh chụp do Điệp Ảnh tản ra ngoài, đối với chúng ta mà nói cũng có thêm một lớp bảo đảm, Ninh Tử Mặc muốn điều tra, cũng không tra được trên người chúng ta.”
“Diệp đại ca làm việc quả nhiên cẩn thận.” Vinh Đông khen ngựi.

Tiền Bộ Thiệu gật đầu: “Tôi hiện tại hỏi một chút.”
Tiền Bộ Thiệu rất nhanh liền gọi điện thoại cho Điệp Ảnh.

5 phút sau.

Tiền Bộ Thiệu trầm mặt: “Ra giá một trăm vạn, Điệp Ảnh cũng không chịu nhận đơn này.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui