Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc


Tư Đồ Tĩnh cũng bất ngờ nhìn Sở Trần: “ Không thể tưởng được, anh nhanh như vậy có thể lấy được manh mối quan trọng như vậy từ trong miệng Dương Tiểu Can.”
“Dương Tiểu cẩn là một cô gái rất đáng thương.” Sở Trần thở dài một hơi, nói chuyện Dương Tiểu Cẩn gặp phải ra.

Ánh mắt Giang Ánh Đào tức giận hiện lên: ‘‘Dương thị một cửa, quả thực không bằng súc sinh.”
“Con gái nuôi không phải là con gái của minh sao? Vì lợi ích, ngay cả con gái mình cũng có thẻ vứt bỏ.” Tư Đồ Tĩnh cũng nhịn
không được phẫn nộ mờ miệng.

“Hiện tại tôi cũng đang chờ tin tức của Tiểu Mặc.” Sở Trằn nói: “Cấm địa cùa Vu Thằn Môn bị hủy, nhưng tôi tuyệt đối có lý do tin tường, bọn họ sẽ không chấm dứt nghiên cứu Thi cổ, tuyệt đói còn có thể có vật thí nghiệm mới đưa tới.”
“Tôi nói, chọn hợp tác với anh là một lựa chọn thông minh.”Giang Ánh Đảo khuôn mặt mỉm cười, phấn đại mê người.

“Có thể hợp tác vởi cực đặc chiến, cũng là vinh hạnh của tôi.”
Sở Trần cáo từ Giang Ánh Đào, trở lại Tống gia.


La Vãn Đạo Tôn cũng trở lại Tống gia, vè mặt hổ thẹn xuất hiện trước mặt Sờ Trần: “Đại sư huynh, thực xin lỗi, tôi để mất người rồi.”
Sở Trần không khỏi nở nụ cười” “Đường đường lả La Vân Đạo Tôn, cũng có lúc ngựa mất vó a.”
La Vân Đạo Tôn hừ một tiếng: “Đừng để tôi nhìn thấy hắn, bản tôn lột da hắn.”
“Trước tiên đừng để ý Ninh Quân Hà, hắn có lòng trốn đi, nhất thời muốn tìm được hắn cũng không dễ dàng.” sỏ’ Trần nói: “Ta nơi này có một hành động, cần Thắt sư đệ hỗ trợ.”
“Hành động gì?” La Vân Đạo Tôn tò mò hỏi.

Sờ Trần đơn giản nói ra chuyện xảy ra hôm nay ờ quảng trường Vạn Đại, không có gì bất ngờ, La Vân Đạo Tôn nghe xong trực tiếp giận tím mặt: “Lẽ nào có lỷ này, lại ác ý như thế đả thương một cô gái vô tội, đại sư huynh, huynh
có phải tra được sau lưng là ai đang khống chế hay không?”
“Thất sư đệ biết Lục Âm Môn chứ?” Sỡ Trần nói: “Người tạo ra cơn bão dư luận lần này, chính là chi nhánh cùa Lục Âm Môn ở Thiền Thành, biệt danh Mị Ảnh.” Sờ Trần nói một địa chỉ trong đó cho La Vân Đạo Tôn: “Mị Ảnh ở Thiền Thành có ba chỗ cứ điểm bí ẩn, Thất sư đệ phụ trách chỗ này.”
“Không thành vắn đề, khi nào xuất phát?” La Ván Đạo Tôn nói.

“Báo thù không qua đêm, chờ Hoàng Phủ minh chủ tới, chúng ta lập tức xuất phát.” Sỏ’ Trần quyết đoán trầm giọng mở miệng.


La Vân Đạo Tôn, Hoàng Phủ Hòa Ngọc, mỗi người phụ trách một chỗ cứ điẻm của Mị Ảnh.

Ba người đồng thời ra tay.

Sở Trần muốn chính là nhổ tận gốc cứ điểm của Lục Âm Môn ờ Thiền Thành.

Rất nhanh, Hoàng Phù Hòa Ngọc đi tới, hơn nữa cũng láy được một địa chỉ.

“Mị Ảnh chỉ là một công ty thám tử, bọn họ tạo ra cơn băo dư luận này, nhất định là có người ở sau lưng đưa tiền.” Sở Trần nói: “Chúng ta hành động đồng thời, nhở kỹ phải truy vấn Mị Ảnh, danh tính người đứng kia.”
“Xuất phát thôi.” Sở Trần vung tay lên: “Sau khi đến, thống nhất hành động.”
Báo thù không qua đêm.

Sờ Trần muốn chính là mạnh mẽ
vang dội, càn quét Mị Ảnh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận