Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc


Tất nhiên, có một phần của đó, được mởi đến với vai quần chúng.

Cách cửa Hoàng Đình không xa, một chiếc xe dừng lại.

“Anh rể, sao đột nhiên anh lại muốn em tới đây?” Tống Thu tò mò.

“Đây là một nơi tuyệt vời a.” Sờ Trần khẽ cười, nhìn cửa Hoàng Đình, anh bị bùa trấn hồn phong ấn 5 năm, một khi tỉnh lại, chính là ờ cửa Hoàng Đình, trí nhớ của Sở Trần phảng phất lập tức trờ lại đêm sính nhật lần thứ 23 của Tống Nhàn.

“Tôi đang chờ họ ra ngoài.” Tầm mắt Sở Trần nhẹ nhàng híp lại.

“Nơi này nhiều người như vậy, bọn họ dám đi ra?” Tống Thu sửng sốt.

“Quảng trường Vạn Đại càng nhiều người, Dương Tiểu cần không phải vẫn đi ra sao?” Sở Trần cười tủm tỉm nói: “Bọn họ khẳng định cũng có thể nghĩ đến, biện pháp phá cục diện tốt nhất, chính là đường đường chính chính đi ra, nghiền nát lời đồn bên ngoài.”
Tống Thu lập tức không chịu đưực: “Bọn họ đây là bắt chưởc anh rể.


Vậy anh rể, chúng ta làm gì ở đây? Xem họ có can đảm để đi ra ngoài để phá cục diện không?”
“Tất nhiên là không.” Trong tay Sở Trần lấy ra một tấm bùa: “Cặu đọc sách ít, biết học đòi một ‘cách vụng về không?”
Tống Thu:???
“Thanh Phong đạo trưởng quà thật thần thông quầng đại, nắm giữ ngày sinh tháng đẻ của không ít con cháu phú hào ở Thiền Thành.” Sở Trần cười cười, anh cũng là thử hỏi Trương đạo trưởng một chút, có thể lấy được ngày sinh nhật của một trong ba vị con cháu phú hào này hay không, kết quả chưa tởi 10 phút, Trương đạo trưởng đều gửi ngày sinh tháng đẻ của ba người Diệp Thiếu Hoàng cho Sở Trần.

“Vậy cũng bình thường, đạo trường Thanh Phong ở Thiền Thành nổi danh là cao nhân đắc đạo, rất nhiều phú hào đều tìm hắn xem bói xem phong thủy.” Tống Thu tò mò nhln Sờ Trần: “Anh rể tấm bùa trong tay anh, có ích lợi gì?”
“Đây là ngày sinh nhật của Vinh Đông.” Sở Trần nói: “Trong ba
người, tinh thần Vinh Đông yếu nhất, dễ dàng khống chế nhất, Tiểu Thu, cho cậu xem một chút, nhân thuật cùa Cừu Huyền Linh.” Sở Trần trong lúc bất chợt lại sinh ra một trận cảm giác quen thuộc, lúc trước khống chế Tống Khánh Long, cũng vừa vặn là ở cửa Hoàng Đinh.

Ánh mắt Tống Thu phát sáng, tràn ngập chờ mong, cười hắc hắc: “Xem ra, anh đã an bài bọn họ rõ ràng.”
Trong đám người, đột nhiên vang lên một trận xao động.

“Diệp thiếu gia ra rồi!”

“Tiền thiếu gia cũng ra rồi!”
“Vinh Đông cũng ra rồi!”
Thanh âm quát to lên.

Vinh Đông vừa lúc nghe thấy, sắc mặt tối sầm, Vinh Đông ta làm sao không xứng với hai chữ thiếu gia?
Ba người ngẩng đầu ưỡn ngực, phong thái hiên ngang, thần sắc thản nhiên xuất hiện ờ cửa Hoàng Đinh.

“Tôi biết có tin đồn trực tuyến về ba chúng tôi, tôi chỉ muốn nói một câu.” Ánh mắt Diệp Thiếu Hoàng nhìn quanh cà thành, thản nhiên nói: “Chúng ta cỏ quyền truy cứu trách nhiệm pháp lý đối với những người tung tin đồn.”
“Diệp thiếu gia nói rất hay, tôi tin tưởng Diệp thiếu gia! Diệp thiếu gia lảm sao có thể thích Vinh Đông.”
“Diệp thiếu gia tự mình xuất hiện bác bỏ tin đồn, vậy thì càng có
sức thuyết phục.

“Tôi đã sớm nói rồi, bạn gái cũ của Diệp thiếu gia vô số, làm sao có thể đột nhiên thích đản ông.”
Một chiêu này quả nhiên hữu dụng.

Khuôn mặt Tiền Bộ Thiệu đã toát ra nụ cười: “Chính là, thanh già tự thanh, lời đồn đãi bên ngoài tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến tinh bạn của chúng tôi!”
Vinh Đông đứng bên cạnh Tiền Bộ Thiệu: “Tiền thiếu nói rất đung!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận