Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc


I Trương cầm lúc này lo lắng nhìn I Vinh Đông: “Đông Tử, trong I khoảng thời gian này con lại gây I ra chuyện gì? Con đã đắc tội với ai a.”
Một lúc lâu sau, Vinh Đông mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại:
1 “Con…không phải là muốn giáo huấn vị con rể ờ rể Tống gia kia.”
“Con rể ở rể Tống gia, Sờ Trần?” Trương cầm cũng nghe qua tên Sở Trần, vừa nghe nhịn không được mắng: “Sờ Trần là nhân vật gi, ngay cả Hoàng gia cũng bị hắn lật đổ, sau lưng hắn còn có Ninh gia làm chỗ dựa, Ninh gia chính là thiên thần a, con làm sao dám đi trêu chọc Sở Trần.”
Trương cầm hận không thể cho Vinh Đông một cái bạt tai, nhưng
I lại đau lòng đứa nhỏ cùa minh,
I có chút không nỡ.

Sờ Trần có thiên thần bảo vệ?
Nếu như không phải người đứng trước mặt là Thanh Phong đạo trưởng, hơn nữa vừa mới trực tiệp mờ miệng liền chấn nhiếp hển, Vinh Đông nhất định sẽ đứng lẽn phản bác.

Nhưng bây giờ, đầu óc Vinh Đông có chút trống rỗng.


“Trương đạo trưởng, ngài phải cứu đứa trẻ này.” Thanh âm Trương cầm mang theo cầu xin.

“Nếu tà vật xâm lấn, ta có thể trừ bỏ, nhưng đây là thiên thần giáng phạt…” Thanh Phong đạo trường nói: “Các người chỉ có thể câu khẩn thiên thần tha thứ.”
‘Thiên thần tha thứ?” Trương Cầm lo âu suy tư một lát sau, thanh âm mang theo thấp thỏm bất an: “Ý của đạo trưởng là, chúng tôi phải xin lỗi Sở Trần?”
Thanh Phong đạo trưởng không có trả lời, mà là lần nữa khoanh chân ngồi xuống.

Vinh Đông quay mặt nhìn Trương Cầm: “Mẹ, con không có khả năng xin lỗi Sờ Trần.”
“Quay về trước đã.”
Con đường núi quanh ro, màu đen chạy một đường đi xuống.

“Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ Sở Trần, con còn trêu chọc người nào không?” Trương Cầm trầm giọng nói: “Con thành thật khai báo, chuyện hôm nay có phải có liên quan đến Sở Trần

hay không?”
Sắc mặt Vinh Đông khó coi, nhưng không nhịn được ánh mắt sắc bén của Trương cầm, ấp úng nói ra sự tình.

“Quả nhiên là Sở Trần!”
Trương cầm hít sâu một hơi: “Người trong miệng Thanh Phong đạo trưởng chỉ, chính là hắn đi.

Đông Tử…”
“Con không!” Vinh Đông nghiến răng nghiến lợi: “Con hận không thể giẫm Sở Trần dưới chân, sao con có thề xin lỗi hắn? Nếu như nói chuyện xảy ra tối nay có liên quan đến hắn, con càng hận không thể một đao chém chết hắn!”
“Con vừa rồi không nghe Thanh Phong đạo trưởng nói sao? Thiên thần giáng phạt a.” Trương cầm lo lắng.

“Con không sợ.” Vinh Đông lúc này cứng rắn nổi lên, phấn chấn nói: “Có thể là đêm nay trạng thái tinh thần của con không tốt, mới có thể bị tà vật thừa dịp xâm nhập vào mà thôi, thiên thần
giáng phạt? Nào có chuyện mơ hồ như vậy, giả dối không có thật, tà con không tin.”
Lời nói của Vinh Đông vừa dứt, thân thể đột nhiên lay động một chút, xe xảy ra một tiếng nổ lớn.

Trong nháy mắt nảy, sắc mặt Vinh Đông đều sợ tới mức tái nhợt, không có một tia máu, nắm chặt dây an toàn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận