Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc


Điều này đã rơi vào ngõ cụt.

“Cá cược giữa Sở Trần cùng Tiền lâo gia, là thuốc của Bắc Trần xuất hiện trên kệ của ít nhất 100 hiệu thuốc ở Thiền Thành.” Hạ Bắc đặt tư liệu trong tay lên mặt bàn, bất đắc dĩ thở dải: “Từ tình huống này, nếu có mười hiệu thuốc cũng không tệ.”
“Xuất sư chưa kịp đánh đã tử vong a.” Hạ Ngôn Hoan cũng bất đắc dĩ lắc đầu: “Vốn ta còn muốn vận dụng quan hệ của Hạ gia để thương lượng một phen, hiện tại những lởi này của Tiền lâo gia nỏi ra, ta thấy cũng không cần thiết.”
“Chúng ta không thể ngồi yên như thế này.” Tống Nhan nhíu mày: “Tiền thị trong ngành dược phẩm quả thật có năng lực rát lớn, nhưng chưa chắc đã có thể
một tay che trời.” Tống Nhan nói: “Chúng ta có thể từ trên ngưởi đối thù cạnh tranh cùa Tiền thị xuống tay hay không, thuyết phục bọn họ cùng nhau đối phó Tiền thị.”
“Ngành dược phẩm cùa Thiền Thành, một nhà Tiền thị độc đại, có thể cùng Tiền thị hình thành quan hệ cạnh tranh trực tiếp hầu như không có, trừ phi có mấy nhà liên hợp, thế nhưng, đối với ngành dược phẩm Thiền Thành mà nói, Bắc Trằn là từ nưởc ngoài đến, bọn họ nhất định sẽ liên hợp lại, cự tuyệt Bắc Trần ngoài cửa, miếng bánh ngọt Thiền Thành này, chỉ có thể do bọn họ gặm.”
Hạ Ngôn Hoan trầm ngâm một hồi, sau đó nói: “Nhưng, mọi việc đều không có trăm phần trăm, chúng ta vẫn phải dốc toàn lực cố gắng.”
Hạ Ngôn Hoan lấy ra mấy phần tư liệu, tách ra: “Tiều Bắc, cháu phụ trách vận động các thương gia hiệu thuốc ở Thiên Thành, Tống Nhan, ta và cháu chia nhau
hành động, đàm phán vởi các công ty dược phẩm lớn của Thiền Thành, chì cằn cỏ thể thuyết phục một người, chúng ta sẽ có hy vọng chuyển bại thành thắng.”
Tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài cửa.

“Mời vào.” Hạ Ngôn Hoan trầm giọng mờ miệng.

Thân ảnh Đặng Anh Tài vội vàng: “Không hay rồi, Tiền lão gia phát phong sát lệnh, tất cả những gì chúng ta chuẩn bị làm lúc trước chỉ sợ đều hóa thành hư không.”
“Chúng tôi đang nghĩ cách.” Hạ Ngôn Hoan nói: “Lão Đặng, anh có đề nghị gì không?”
Đặng Anh Tài trầm ngâm một hồi, bắt đắc dĩ lắc đầu: “Tôi thật sự là, hữu tâm vô lực a.”
“Đặng quản lý không cần tự trách mình, chúng tôi cũng không phải hoàn toàn không có cách, không đến một khắc cuối cùng, chúng tôi cũng sẽ không buông tha.” Tống Thu nói.

Đặng Anh Tài nhịn không được-hỏi một câu: “Anh Hạ, anh nói đường dây kia…”
“Tôi cũng không thể bảo đảm.”
Hạ Ngôn Hoan nối: “Đi được tởi đâu hay tởi đó a.”
Phòng họp.

Mấy người đều cầm điện thoại di động, nhin số điện thoại trên tư liệu, gọi tới từng người một.

Cánh cửa đóng hết lần nảy đến lần khác.

Phòng họp đều lả vẻ sầu.

8 giờ tối.

Đặng Anh Tài là người đầu tiên rời khỏi phòng họp.

Cánh cừa phòng họp vừa được đầy ra, một thanh niên đứng trước mặt ông ta.

Đặng Anh Tài giật mình, vội vàng thần sắc cung kính: “Sở tổng.”
Hạ Bắc nhìn qua…
Trần ca lại tới đưa canh cho Tống Nhan.

Sở Trần sau khi đi vào, khuôn mặt mĩm cười: “Như thế nào? Nhìn tâm trạng cùa mọi người tựa hồ cũng không tốt lắm.”
‘Trần ca, chì sợ anh còn không biết.” Ánh mắt Hạ Bắc mang theo ai oán nhìn ông chù vung tay này:
“Tiền lão gia phát phong sát lệnh, hiện tại cả Thiền Thành không có một hiệu thuốc nào dám nhận đơn của Bắc Trần, thuốc Bắc Trần chúng ta chỉ sợ rắt khó xuất hiện ở thị trường Thiền Thành.”
“Đúng rồi, tôi vẫn không biết tên của sần phẩm của chúng ta là gì.” Sở Trần đột nhiên tò mò hỏi một câu.

“Đây là sản phẩm đầu tỉẻn cùa Bắc Trần, cho nên lấy tên Bắc Trần, gọi lá Bắc Trần Cưởng Sinh Hoàn.” Hạ Bẳc trả lời..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui