Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc


Luận năng lực chiến đấu mà nói, hăn tự hỏi mình không địch lại Tiên Thiên yõ giả, nhưng súng trong tay hắn lại giết không ít Tiên Thiên võ giả.

Đêm tập kích Tổng gia, chính là muốn đánh bọn họ trở tay không kịp.

“Trích dẫn một câu, Hắc Liêm của chúng ta không nói về võ đức, vậy thì sao? Ha ha ha!” Hadesley kiêu ngạo đi về phía trước.

2 phút sau.

Monia không khỏi hỏi: “Tại sao tôi vẫn chưa nghe thấy tiếng sủng?”
Trong vòng 5 phút đã nói chấm dứt chiến đấu, nhưng hiện tại đã Môn phút trôi qua, đầu dây bẻn kia tựa hồ còn vô cùng yên tĩnh.

‘Trang viên Tống gia so với tường tưựng của chúng ta còn lớn hơn rắt nhiều.” Hadesley lau mồ hôi trên trán, hắn bảo trì tốc độ hai phút đồng hồ đi tới, thế nhưng còn chưa vòng qua hồ nước phía trước, đến gần vị trí biệt thự, trang viên Tống gia cũng quá lớn đi.

Monia cau mày.

Thêm ba phút nữa.


Trong phòng làm việc, Diệp Thiếu Hoàng một mực đếm thời gian, 5 phút vừa đến, đột nhiên mở to hai mắt, vô cùng chờ mong nhìn Monia.

Monia đang ngẩn ra.

Tiếng súng đâu?
Cô chỉ nghe thấy giọng nói của
Hadesley hai mệt mòi thò* hổn hển.

Năm phút chạy như điên, thế nhưng còn chưa tới gần biệt thự Tống gia.

“Mẹ nó, trang viên Tống gia cũng quá lớn rồi.” Hadesley đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu nhìn thoáng qua xung quanh, có chút mờ mịt, hỏi người bên cạnh một chút: “Các người nhìn xem, nơi này… chúng ta vừa đi ngang qua à?”
Lính đánh thuê bên cạnh đều nhao nhao phục hồi tinh thần lại.

“Đúng a! Tôi nhớ tới, nơi này vừa rồi không phải vừa vặn đi qua sao?”
“Tôi nhớ chiếc lá này tôi vừa lấy
H
ra.


“Trời ơi! Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Chúng ta đang đi vòng quanh à?”
“Chúng ta có phải gặp quỷ không?”
“Trung Quốc quá đáng sợ, tôi muốn về nhà.’
Thần sắc của lính đánh thuê Hắc Liêm trắng bệch, ánh mắt có rõ ràng bất an, theo bản năng nắm chặt binh khí trong tay.

Không biết là điều đáng sợ nhất.

I “Sao lại như vậy?” Monia lập tức đứng lên khỏi sofa.

Tất cả lính đánh thuê đều không thể đến gần biệt thự.

“Mọi người mau rút lui.”
“Không thề ra ngoài, không thể tim thay con đường.” Thanh âm của Hadesley gần như mang theo tuyệt vọng: “Tôi nhớ tới, đây chỉ sợ là kỳ thuật của người Trung Quốc.” Thanh âm dừng lại, thanh âm của Hadesley mang theo bi phẫn: “Sờ Trần không nói võ đức, cỏ bản lĩnh cùng ta đường đường chính chính đối súng.”
Monia bối rối.

Diệp Thiếu Hoàng ở một bên cũng trợn tròn mắt, lại thất bại?
Thật lâu sau.

Monia đột nhiên giật mình: “Đi!”
Monia quyết đoán xông về phía cửa, đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị phá vỡ.

“Đều không được nhúc nhích, bộ phận hành động đặc biệt của Trung Quốc, các người đã bị bắt.”
Âm thanh lạnh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận