Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc


Hadesley liều mạng muốn tránh thoát còng tay lạnh như băng cùa hai tay, bắt đầu từ khi hắn bước lên con đường lính đánh thuê, một đường đl qua mắt đao và súng ống, ở giới lính đánh thuê coi như là thành công, nhưng tối nay, bại đến không giải thích đưực.

Sở Trần ngay cả CO’ hội nồ súng cũng không cho hắn.

Quá không nói về võ đức.

Hadesley gầm lên giận dữ, phẫn hận nhln chằm chằm Sở Trần.

Sờ Trần không để ý tới, mà là ánh mắt mang theo thăm dò hỏi Giang Ánh Đào, khuôn mặt Giang Ánh Đào hiện lên nụ cười: “Hành động bên phía khách sạn Hoàng Đinh củng đã kết thúc, bắt sống người phụ trách lính đánh thuê
Hắc Liêm ở Trung Quốc, Monia, còn có, khách sạn hoàng đình bởi vì nghi ngờ thông đồng với địch, đã bị niêm phong, Diệp Thiếu Hoàng cũng bị mang đi điều tra.”
Một hành động thành công.

Cục đặc chiến cơ hồ không tốn nhiều công sức, một lưới bắt hết một cỗ lực lượng lính đánh thuê đến từ bên ngoài.

“Sở Trần, với nãng lực của anh, không vảo cục đặc chiến quá đáng tiếc.” Tư ĐÒ Tĩnh nhịn không được thốt ra, đêm nay Sờ Trần bày ra thủ đoạn Kỳ Môn làm cho cô mở rộng tầm mắt, đồng thời cũng thật sâu khuất phục.


Sở Trần mỉm cười: “Tôi lười biếng quen rồi,cục đặc chiến cũng không thích hợp với tôi.

Hơn nửa, cục đặc chiến nhân tài đông đúc, loại người hiểu được mpt ít thủ đoạn Kỳ Môn như tôi, hẳn lá cũng sẽ có đi.”
Nghe vậy, trong lòng Giang Ánh Đào không khỏi phốc một cái.

Trong đầu cô đột nhiên xuất hiện một tin đồn…
Trong cục đặc chiến, tồn tại một bộ phận thần bí, nghe nói, mỗi một thành viên của bộ phận thần bí kia đều là tinh anh trong tinh anh, cường giả trong cường giả.

Giang Ánh Đảo đột nhiên cảm thấy, Sờ Trần hoàn toàn có tư cách tiến vào bộ phận này của cục đặc chiến.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, Sở Trần chịu xin tiến vào cục đặc chiến.

“Nhóm lính đảnh thuê Hẳc Liêm nảy tuy rằng bị một lưới bắt hết, nhưng mà, người đứng sau màn, chỉ sợ sẽ không từ bỏ ý đồ.” Giang Ánh Đào nhắc nhờ Sờ Trần, trầm giọng nói: Tôi muốn an bài một bộ phận cánh lực ờ lại gần Tống gia không?”
“Ngay cà lỉnh đảnh thuê Hắc Liêm cũng thất bại, lần sau hẳn lại cỏ động tác, cảnh sát bình thường củng không thẻ phảt hiện được.” Sờ Trần từ chối ý tốt của Giang Ánh Đào.

Giang Ánh Đào cũng không kiên trì, rất nhanh liền dần người rời khỏi Tống gia.


Đối với Sở Trần mà nói, ‘chiến đấu’ đêm nay đã kết thúc, nhưng đối vởi Giang Ánh Đào mà nói, công việc của cô mới băt đầu.

Lính đảnh thuê Hắc Liêm, danh tiếng vang xa, hiện giở đám người này rơi vào trong tay cục đặc chiến, Giang Ánh Đào tự nhiên phải vắt kiệt thật tốt giá trị trên người bọn họ.

Đêm nay ở Thiền Thành, bời vi hai tiếng sủng của khách sạn Hoàng Đình mà có vè đặc biệt không an tĩnh.

Tin tức trong một đêm nổ tung.

“Khách sạn Hoàng Đình bị niêm phong, Diệp Thiếu Hoàng bị mang đi điều tra.”
“Diệp gia kịch biến!”
“Sau Hoàng gia, lại một hào môn Thiền Thành rơi xuống sao?”
“Nghe nói là bởi vì Diệp Thiếu Hoảng cấu kết với thế lực nước
ngoài, muốn làm tội phạm gì ở Thiền Thành, bị bắt ngay tại chỏ.”
“Không thể tưởng tượng được Diệp Thiếu Hoàng là loại người như vậy.”
Cả Diệp gia, cũng loạn thành một mớ hỗn độn.

Lão Diệp đang liều mạng gọi điện thoại, khắp nơi xoay quanh, nhưng kết quả không được như ỷ muốn, thậm chí rất nhiều người nhìn thấy là cuộc gọi của ông, cũng không nghe máy.

Dù sao, những người này đều mơ hồ hiẻu được, người mang Diệp Thiếu Hoàng đi, không phải cảnh sát bình thường..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận