Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc


Đuôi sư tử này của Tống Thu cũng rất nhàn rỗi, có thể đếm được bao nhiêu sư từ leo lên đài cao.

Hắn cũng không vội.

Vừa rồi quét ngang đám người Vì Kim Đức, đà làm cho hắn nổi bật, Tống Thu còn đắm chìm trong đẳc ý.

Dù sao một khu, thăng cắp vòng hai có 23 con sư từ.

“Hai mươi lăm… Hai mươi sáu… Hai mươi bảy.”
Sở Trần và Tống Thu đã ở gần đải cao trong gang tấc.

Chiến đấu trên đài cao đã sớm bắt đầu, vòng tranh đoạt thứ hai, quy tắc rất đơn giản, ai leo lên đỉnh cao nhất trước, người hải thanh xuống, ai chính là người thắng ngày hôm nay.

“Vị trí cuối cùng, anh rẻ, đi lên.” Lời nói của Tống Thu vừa dứt,
trong lúc bất chợt, phỉa sau truyền đến một đạo cuồng phong cấp bách, một cỗ lực lượng hùng hồn nghiền ép Tống Thu mà đến, Tống Thu trong lòng kinh hãi, theo phản xạ có điều kiện thi triền Kỳ Lân bộ pháp, tránh thoát một kích này.

Sở Trần cũng quay đầu lại nhin lại, là một con sư từ màu đen sậm, lúc này, đầu sư tử chống lên, lộ ra một gương mặt, đầu nồ vàng kim, da đen, giờ phút này nhếch miệng cười, mang theo khiêu khích nhìn Sờ Trằn, hiện trường vang ỉên một trận thanh âm xôn xao.

“Trời ơi! Tôi không hoa mắt chứ?”
“Cuồng Sư Châu Phỉ Serp a! Khỏ trách tôi luôn cảm thấy thiếu người nào đó, thì ra cuồng sư Châu Phi Serp ở khu G, Serp
mặc dù là cưởng giả giới võ sư mới nồi lên mấy năm gần đây, nhưng đã bất bại hàng chục trận liên tiếp, hẳn cũng được dưa vào danh sách đoạt quán quân a!”
“Nếu như tôi nhớ không lằm, khu G chỉ còn lại một vị trí cuối cùng, Sở Trần vẫn không có leo lên đài cao, lại không nghĩ tởi, cuối cùng còn có một cuồng sư châu Phi đang chờ hắn.”
“Sở Trần… cẩu thả rồi.”
“Theo tôi thấy, Sư Vương Châu Phi này là cố ý, hắn vẫn luôn che dấu thực lực của mình, vào giờ khắc cuối cùng đột nhiên đi ra, chính là muốn cho Sở Trần dừng bước vòng thứ nhất.”
Tiếng nghị luận nổ tung.

Từng đạo ảnh mắt tập trung mà đén.

“Cuồng sư Châu Phi cái gì, ờ trưởc mặt Trần ca, tuyệt đối không chịu nỏi một kích.” Hạ Bắc hừ lạnh.

Ninh Tử Mặc thần sắc ngưng trọng lên: “Cuồng sư Châu Phi Serpnày, là Tiên Thiên võ già.”
Tống Tà Dương trong lỏng câng thẳng: “Ý của Ninh thiểu gia là, Sở Trần đánh không lại?”
Ninh Tử Mặc cau mày.

Sờ Trần còn chưa cố bước vào Tiên Thiên, dưới tình huống bình thường, hắn quả thật nên trả lời đánh không lại.

Nhưng Ninh Tử Mặc ờ trên người Sở Trằn nhìn tháy qua không ít kỳ tích, tiềm thức noi cho hắn biét, cho dù là Tiên Thiên, Sờ Trằn cũng cỏ biện pháp ứng đối.

Tống Nhan nín thở.

Ánh mắt Sờ Trần cùng Tống Thu liếc nhau một cải.

“Anh rể, anh nghe hiểu chứ?”
Tống Thu hòi.

Sở Trần lắc đầu.

Nhưng, từ bộ dạng trêu tức cùa cuồng sư Châu Phi Serp này cố thể đoán ra đại khái ý tử.

Đối phương không ngoài việc nhìn biểu hiện vừa rồi của Tốn^B Thu khố chịu, cố ý muốn chặn hắn lại vào thời khắc cuối cùng, ^ khiến hắn ngay cả vòng hai cũng
không lên được.

Cuồng sư Châu Phi Serp.

Tống Thu cười lạnh.

Sở Trần nghi hoặc: “Tiều Thu, cậu nói cái gì?”
“Em nói bậy, dù sao hắn nói em nghe không hiểu, em nóỉ hắn cũng nghe không hiểu.” Tống Thu cười hắc hắc.

“Đừng quá vui, người này là Tiên Thiên võ giả, tôi đánh không lại.” Sở Trần nói một câu.

Nụ cười trên khuôn mặt Tống Thu trong nháy mắt ngưng đọng.

Đánh không lại?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui