Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc


Cuộc chiến giữa sư tử ngày càng khốc liệt.

Trên khán đài, Hạ Bắc tự nhủ: “Tôi có một ý tưởng táo bạo, cuối cùng Trần ca giành quán quân.”
Người bên cạnh phốc phốc cười ra tiếng.

“Không phải tôi xem thường Sở
Trần, chĩ là Sư Vương tranh bá lần này cường giả quá nhiều, Sở Trần rất khó có thể nằm trong số những ứng cử viên vô địch.”
“Đừng nói tranh quán quân, Sở Trần hiện tại không phài còn bị người ta đuồi theo đánh sao? A… lại nói tiếp, tôi thiếu chút nữa đã quên, sư tử Hoàng gia kia sao còn chưa có đuổi kịp Sở Trần, Sở Trần cũng quá có thể chạy đi.”
Người đàn ông nho nhã bên cạnh Cung Thường Hồng ánh mắt thủy chung rơi vào trên người Sờ Trần, một lát sau, mĩm cười: “Sò Trần tên này, xem ra đã sớm đoán trước được cục diện này, trước trận đấu làm không ít chuẩn bị a, một bên tránh né quá trình truy đuổi, thi triền thủ đoạn Kỳ Môn, thậm chí ngay cả võ đạo Tông Sư cũng nhất thời không làm gì được hắn.”
“Tuổi còn trẻ đã có thực lực thiên phú như vậy, cũng không biết là Kỳ Môn đại phải nào cỏ thề bồi dưỡng ra đệ tử xuất sẳc như vậy.” Cung Thường Hồng đối vởi giới thế lực võ giả cũng có chút hiểu biết, đột nhiên theo bản năng thốt ra: “Không phải là Cửu Huyền Môn chứ?”
Thần sắc người đàn ông nho nhã ngần ra, phàng phất thoáng cái nghĩ tới cái gì đó, con ngươi lần nữa tập trung vào Sỡ Trần.


“Sờ…Trần.”
Người đàn ông nho nhã đột nhiên đứng lên.

“Sở đội trường, làm sao vậy?” Cung Thường Hồng hoảng sợ, hắn biết thân phận của người đàn ông nho nhã ngồi bên cạnh mình, đến từ một bộ phận đặc
biệt trong chiến cục đặc chiến Trung Quốc, nghe nối bộ phận này tập hợp tỉnh anh của cả cục đặc chiến, mỗi một thành viên cục đặc chiến nằm mơ cũng muốn tiến vào bộ phận đặc biệt này, mà vị trước mắt này, chính là đội trường của một trồng những đội trưởng của bộ phận đặc biệt kia.

Sở Khai Bình.

Sở Khai Bình cũng ý thức được mình thất thố, một lần nữa ngồi xuống, ánh mắt lần nữa rơi vào trên người Sờ Trần, đồng thời lắc đầu, đáp lại Cung Thường Hòng: “Không có gì, trong lúc bất chợt nhớ tới một số chuyện.”
Cung Thường Hồng cũng không suy nghĩ nhiều, tiếp tục nhìn chiến đấu trên lôi đài.

Sở Khai Bình con ngươi nhìn chăm chú vào Sở Trần, trong đầu xẹt qua tư liệu về Sở Trần.

Sở Trần, con rể ở rể Tống gia, Nam Quyền Chi Sư…
Dần dần, thần sắc Sở Khai Bình có chút quái dị.

“Con rể ở rể?”
Sở Khai Bình suy nghĩ một chút: “Tôi đi toilet một chút.”
Sờ Khai Bình đứng lên rời đi, sau khi đi vảo toilet, lặp tức lấy điện thoại di động ra, hạ ra một mệnh lệnh: “Trợ giúp con sư tử bị truy đuổi kia, giành được quán quân Sư Vương tranh bá.”

Trên lôi đài, một con sư tử biểu hiện bỉnh thường vô kỳ nhưng vẫn không bị đảo thải, bẽn tai đột
nhiên truyền đến thanh âm của Sờ Khai Bình.

Giật mình, lập tức thanh âm quyết đoán đáp lại: “Vâng, Sờ đôiP
Tư Đồ Nguyên Minh, 33 tuổi, võ đạo Tông Sư.

Trực thuộc bộ phận đặc biệt của cục đặc chiến Trung Quốc, lãnh đạo trực thuộc hắn chính là Sở Khai Bình.

Võ đạo Tông Sư 33 tuổi, đối với bất kỳ đại phái võ thuật nào mà nói, đều là thiên tài tuyệt đĩnh, cả đời Tư Đồ Nguyên Minh, từ khi sinh ra đã giống như mở cửa, tuổi còn trẻ tiến vảo bộ phận đặc biệt của đặc chiến cuộc, tiền đồ không thể hạn lương.

Nhiệm vụ hôm nay là ngăn chặn sư từ nước ngoài giành được danh hiệu Sư Vương.

Tư Đồ Nguyên Minh một mực khiêm tốn ở lại trên lôỉ đài, không có chủ động ra tay, cũng tận lực tránh tất cả công kích, cơ hồ
không có người chú ý tới hắn, hẳn mới là thật sư đang xem kịch.


“Nguyên Minh ca, đội trưởng có nhiệm vụ?” Phía sau là đuôi sư tử hỏi một tiếng.

“Không sai.” Tư Đồ Nguyên Minh ngẩng đằu nhìn lướt qua, ánh mắt đặt ở trên người Sờ Trần: “Sở đội chỉ định, muốn chúng ta trợ giúp Sở Trần giành được quán quân Sư Vương tranh bá lần này.”
Đuôi sư tử cũng là một thành viên của bộ phận đặc cục biệt đặc chiến, An Thiên Hạ, tên kêu rầm rộ, 25 tuổi, võ giả Tiên Thiên cảnh giới.

“Bị truy đuổi chạy trốn, con rể ở rể Tống gia Sờ Trần?” An Thiên Hạ sửng sốt một chút, thốt lên:
“Bọn họ đều họ Sờ, Sở Trần này không phải lả con riêng của Sở đội chứ?”
Tư Đồ Nguyên Minh thản nhiên nối: “Ta sẽ chuyển lời của ngươi cho Sở đội.”
An Thiên Hạ nhất thời vẻ mặt buồn bã: “Nguyên Minh ca, tôi sai rồ.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận