Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc


Phía bên kia.

Chân Tống Thu đột nhiên trượt, may mắn phản ứng nhanh, kịp thời bắt được cành trúc, dù là như thế, cũng là cả người toát mồ hôi.

“Tiểu Thu, không sao chứ?” Sở Trần hỏi.

Tống Thu có chút thở hồng hộc, loại truy đuổi chiến dưới cường
độ này, Sở Trần có thể kiên trì được, nhưng hắn không được.

“Em… không sao.” Tống Thu cắn răng kiên trì.

Ánh mắt Sở Trần nhỉn về phía Tiếu Âm Kỳ đang xông tới, ánh mắt lạnh lẽo.

Anh rất tò mò vì sao Tiếu Âm Kỳ lại ăn dan húm dám ở trước mặt mọi người muốn đầy ngươi vào chỗ chết, nhưng hiện tại loại tình huống này, hiển nhiên rất khó có được đáp án.

“Chúng ta cũng chơi đủ rồi, đi xuống thôi.” Sờ Trần không có luyến chiến, thực lực hiện tại của anh, cũng không có cách nào chống lại võ đạo Tông Sư.

Ánh mắt Tống Thu hiện lên một trận không cam lòng, theo bản
nảng ngẩng đầu nhin thoáng qua điểm cao nhất của lôi đải.

Mặc dù biết thực lực chênh lệch, nhưng trước khi trận đấu bắt đầu, Tống Thu vẫn có một tia chờ đợi, hy vọng có thể đi theo anh rể, đứng trên đĩnh lôi đài.

“Phi, lão cầu ỷ lởn hiếp nhỏ, cho anh rể vài nãm, anh rể nhất định có thể đánh dhawsn răng vãi đầy đất.” Tống Thu nghiến răng nghiến lợi.


Trên khán đài.

Lòng bàn tay Tống Nhan vẫn luôn đổ mồ hôi, Tiếu Âm Kỳ truy kích Sở Trần, không chút lưu tình, ngay cả một người hoàn toàn không hiểu công phu như cô cũng có thẻ nhìn ra, trên lôi đài, từng cây trúc đứt gãy vang lên, chấn động lòng người.

Chân Tống Thu đột nhiên trượt xuống, cảng liên lụy đến nội tâm cùa mọi người.

Hạ Bắc nắm chặt kính viễn vọng, không lên tiếng.

Trên lôi đài chĩ còn iại 13 con sư tử.” Hạ Ngôn Hoan thán một tiếng: “Sở Trần nếu có thể kiên trì thêm một chút, liền có thể đứng trong top 10, tại thiên sư thịnh yến cường giả như mây này, nếu lấy được top 10, cũng là một loại vinh dự a.”
Con ngươi Tô Nguyệt Nhàn phát sáng nhìn Sở Trần: “Con rể tốt, con phải cố lên a.”
Tống Tà Dương nhìn thoáng qua Tô Nguyệt Nhàn… Bà đả thay đổi.

‘Tiêu tiền bối! Giết hắn đi!” Hoàng
Ngọc Hằng ngồi trên xe lăn, khuôn mặt dữ tợn, sát khí tràn ngập toàn bộ khuôn mặt, hai tay nắm chặt tay vịn hai bên xe lăn, khẽ run rẩy.

Hắn là con kiêu ngạo của thiên đàng, hào quang rực rỡ.

Nhưng một lần rơi vào bóng tối.

Hoàng Ngọc Hằng không thể chịu đựng được sự thật này.

Hắn muốn trả thù.


Hắn muốn tận mắt nhìn thấy Sở Trần đi chết.

Trên lôi đài, Tiếu Âm Kỳ chân đạp Cửu Dương Bộ, vung quyền đánh ra hào quang nóng rực, đến gần Sở Trần.

“Muốn rời khỏi lôi đài? Được,
chết đi.” Thanh âm của Tiếu Âm Kỳ vang lên bên tai Sở Trần: “Khi còn sống ngươi không chịu giao dịch với ta, nhưng ta tin, sau khi ngươi chết, nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lởi.”
Thanh âm dày đặc, sát khí dẳng đằng.

Đồng tử Sờ Trần co rụt lại.

Anh không rõ ý tứ của những lời này của Tiếu Âm Kỳ.

Nhưng, công kích của Tiếu Âm Kỳ đã tới, Sờ Trần không thề suy nghĩ nhiều.

Ngàn cân treo sợi tóc, một đạo kim quang hiện lên.

Ảm!
Giữa sư tử và sư tử, va chạm dữ
dội.

Một tiếng đối oanh kia, tựa như Hỏa Tinh đụng vào Địa cầu.

Mọi người đều sững sờ.

Không thẻ tin vào mắt mình.

Ngay khi Sở Trần lập tức bị Hoàng gia sư tử đuổi kịp đánh trúng, dĩ nhiên có người ra tay can thiệp.

“Đó là ai?” Không ít ánh mắt trong nháy mắt tập trung lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận