Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc


Từ thần sắc Sờ Khai Bình mà xem, cũng không ít lần bị đánh.

“Không chỉ vì lý do này chứ.” Sở Trần hỏi.

“Lý do quan trọng nhất chính là, chú hai coi trọng ngươi.” Sờ Khai Bình nói: “Trong Thiên Võng Điện có hai loại người, một loại là vương giả của các lĩnh vực lởn, một loại khác, là người có tiềm lực trở thành vương giả các lĩnh vực lớn, ngươi thuộc về người sau.”
“Hôm nay chú mới lần đầu tiên gặp cháu, cháu ngay cả Tiên Thiên cũng chưa tới, chú nhìn thấy tiềm lực ở đâu?” Sở Trần bĩu môi, tỏ vẻ không tin.

“Được rồi, ta ngả bài.” Sở Khai Bình buông tay: “Sau khi ngươi trở thành thành viên của Thiên Võng Điện, ta có một nhiệm vụ quan trọng giao cho ngươi.”
Sở Trần vẫn không tin Sở Khai Bình ngửa bài.

Nhưng, anh cũng thức thời không truy vấn nữa, dù sao, nắm đấm của Sở Khai Bình đã chuẩn bị tốt.

Gia nhập Thiên Võng Điện cũng không phải chuyện gì không tốt, Sờ Trần có thể tưởng tượng được, không biết có bao nhiêu người chen rách đầu đều muốn tiến vào Thiên vỏng Điện cục đặc chiến.


Anh có thể gật đầu là có thể gia nhập, rất lớn là bởi vì người đàn ông trước mắt này.

Địa vị của chú hai ở Thiên Võng Điện không thấp nha.

“Chú hai, cục đặc chiến nhân tài đông đúc, chú có nhiệm vụ gì giao cho cháu?” Sờ Trần tò mò hỏi một tiếng.

“Ta sẽ thông báo cho ngươi khi chuẳn bị xong.” Sở Khai Bình bán một cừa ải, khoát tay ảo: “Ngươi hiện tại có thể đi hưởng thụ bữa tiệc quán quân của ngươi.”
Sở Trần nhìn thoáng qua cần câu bên cạnh: “Chú hai, chú còn muốn tiếp tục câu cá?”
“Đó là sờ thích lớn nhất của ta.” Ánh mắt Sờ Khai Bình đã một lần nữa nhìn về phía mặt sông.

Sở Trần cũng không quấy rầy nữa, đường cũ trở về, khóe miệng không tự chủ được treo lên một tia mỉm cười.

Anh tuy rằng từ nhỏ lớn lên ờ Cửu Huyền Môn, quy cù cũng chỉ cho phép cha mẹ đến thăm anh trong cửa, nhưng Sở Trần đối với những người còn lại trong nhà đều đã nghe qua, bao gồm cả vị
chú hai Sở Khai Bình này, Sở Trần trước kia chỉ nghe thấy danh tiếng không thấy người.

Lúc trước Giang Ánh Đào ở trước mặt Sở Trần nhắc tới cục đặc chiến, Sờ Trần cũng không có quá kinh ng$c, anh đã sớm biết bộ phận hành động dặc biệt này, bởi vi có không ít con cháu Sở gia, chính là người trong bộ phận hành động đặc biệt này.

Gió sông thổi tới, mang đến một trận âm thanh ồn ào.

Sở Trần ngẩng đầu nhìn qua, không ít người vây xem náo nhiệt.

“Có dám so một trận không? Thua từ đây nhảy xuống, khỏa thân bơi qua lại trên sông Châu Giang, thế nào? Dám nhận không?” Thanh âm mang theo
khiêu khích, bén nhọn vô cùng.


Sở Trần cau mày đi tới.

Bởi vì bên bị khiêu khích, là Tống Thu.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Sở Trần hỏi, nhìn thoáng qua người khiêu khích, anh cũng không nhận ra.

“Người này bị bệnh.” Tống Thu tức giận nói một tiếng, sau đó nói sự tình trải qua ra.

Sờ Trần nghiêng mặt nhìn vị thanh niên khiêu khích kia, hơn 20 tuổi, tóc nhuộm thành vàng ố vàng, vẻ mặt ương ngạnh, đầu mũi cao, giờ phút này bộ dạng cười lạnh có chút giống đang nhe răng trợn mắt, thoạt nhìn có chút xấu xí.

Anh hiểu chuyện gl đã xảy ra.

Tống Thu và Ninh Tử Châu đang uống rượu, đối phương trực tiếp xông tới, nói muốn cùng quán quân Sư Vương tranh bá so tài một trận.

“Trông xấu xí cỏn đi ra dọa người.” Sở Trần lắc đầu: “Đó chính là sai lầm của ngươi.”
“Nhặt được quán quân, liền biết đùa giỡn ba hoa sao?” Thanh niên hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Ta là Triệu Thiên Hạo, cháu trai cùa Sư vương Nam Mỹ Triệu Phương Tuyền, cũng là đệ tử thân truyền của hắn, đêm nay ờ chỗ này nói ra, chúng ta đường đường chính diện một hồi, liền hỏi các người một câu, có dám so hay không?”
“Thì ra vẫn là thân thích trong nhà vị đứng đầu đoạt giải quán quân kia, xem ra là không phục

a.” Tống Thu ha hả cười một tiếng.

Sở Trần binh tĩnh ngồi xuống: “Triệu Phương Tuyền đều thua ta, ngươi chỉ là một đệ tử như hắn, có tư cách gi khiêu chiến ta?”
Nghe vậy, không ít người thần sắc nhao nhao trở nên quái dị.

Thật không biết xấu hổ!
Rõ ràng chính là chính hắn cầu thả thành quán quân, thế nhưng còn làm cho người ta nghe ra ý tứ hắn đánh bại Triệu Phương Tuyền.

Sở Trần quả nhiên là thổi phồng.

“Ta không có tư cách khiêu chiến ngươi?” Triệu Thiên Hạo cười lạnh: “Ta cho ngươi một tay,
ngươi cũng đánh không thắng ta.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận