Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc


Nam Cung Quân cầm lấy cây sáo, sau đó ba một tiếng đánh
xuống: “Hừ hừ, xem ngươi còn dám lười biếng hay không.”
“Làm lại lần nữa.”
Một khúc xong, lại là thanh âm đánh vào lòng bàn tay.

Lặp lại nhiều lần, Nam Cung Quân mới cảm thấy mỹ mãn: “Ngươi trờ về ngủ đi, nói thật, ngươi xuống núi 5 năm, ta đã lâu không cảm nhận được nghiện sư phụ.”
Sở Trần:???
Cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng rời đi.

Quân tỷ tỷ rõ ràng chính là cử anh đến chơi.

Sáng sớm hôm sau, Tống Nhan mờ mắt ra, ngồi dậy, tự minh
ngẩn người.

Vừa tỉnh lại, Tống Nhan cảm giác được mình đang ờ trong trạng thái tinh thần cực tốt.


Tối hôm qua vốn còn lăn qua lộn lại không ngủ được, sau đó tiếng sáo thần bí truyền đến…
“Tiếng sáo kia, dĩ nhiên còn có tác dụng thôi miên?” Tống Nhan ngây người, sau khi rời giường rửa mặt, thấy cửa phòng Sở Trần còn đóng chặt, chần chờ một chút, vẫn nhịn không được đi gõ cửa: “Sở Trần, dậy thôi, abg đã quên hôm nay là ngày gì sao?”
Hôm nay là ngày gl?
Sở Trần nằm ở trên giường giật mình, mới mặc quần áo đứng lên mờ cửa: “Hôm nay là…”
Hai má Tống Nhan trong nháy mắt đỏ lên, xì một tiếng: “Lưu manh.” Tống Nhan trở lại sofa ngồi xuống.

Sờ Trần đùa cợt mười phút sau, quần áo chình tề đi ra, anh cũng nhớ tới chuyện gì xảy ra.

Ngày trọng đại Dưỡng Sinh Hoàn Bắc Trần gõ cửa thị trường Thiền Thành.

Ánh mắt Sờ Trần dừng trên người Tống Nhan, trang phục tỉ mỉ, đôi môi son, đẹp đến cực hạn, ánh mắt Sờ Trần không khỏi sáng lên, anh có loại cảm giác, Tống Nhan hôm nay tựa hồ càng
thêm xinh đẹp.

Xem ra, Tống Nhan đối với ngày lịch sử hôm nay của Bắc Trần, rất coi trọng.

Sờ Trần cũng khó có được nghiêm túc sửa sang lại mình một chút, nhìn vào gương cảm thán một tiếng: “Ngươi cũng là một mỹ nam tử phong thần như ngọc á.”

Tống Nhan vừa vặn đi tói tính thúc giục Sờ Trần, nghe vậy, không khỏi phốc xuy cười ra tiếng: “Tự luyến.”
Sờ Trần ho khan hai tiếng.

“Sở Trần, đêm qua anh có nghe thấy tiếng nhạc kỳ quái không?” Lúc ăn sáng, Tống Nhan đột nhiên hỏi, cô cảm giác tối hôm qua mình ngủ có liên quan đến
tiếng sáo thần bí kia.

“Tam tiểu thư cũng nghe thấy.” Thím Tường bận rộn ở một bên lúc này ngạc nhiên nói: “Sáng nay lúc tôi đi ra ngoài mua đồ ăn, gặp được mấy người đều nói nghe thấy, hơn nữa, khúc nhạc kia còn có tác dụng thôi miên, chúng tôi đều nghe ngủ thiếp đi.

Chậc chậc, nếu mỗi đêm đều có thể nghe, triệu chửng mất ngủ nhiều năm của tôi, khẳng định có thể chữa khỏi.”
Tống Nhan nhìn về phía Sờ Trần.

Sờ Trần ăn một miếng chảo nóng, lập tức nói: “Đó là ‘An Hồn Nhạc’Quân tỷ tỷ tự nghĩ ra, có công hiệu trấn an linh hồn.”
“Thì ra là Quân tỷ tỷ.” Con ngươi Tống Nhan xẹt qua một đạo quang: “Quân tỷ tỷ thật sự quá lựi
hại.

Hai người ăn sáng xong, đi về phía biệt thự của Tống gia chủ.

“Anh rể.” Tống Thu sải bước đi tới, theo bản năng nhìn Tống Nhan một cái: “A, chị ba hôm nay hình như xinh đẹp hơn rất nhiều.”
Sờ Trần trừng mắt nhìn hắn một cái: “Chị ba cậu lúc nào không xinh đẹp như vậy?”
Tống Nhan:”…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận